Triển Hạo xuất quỷ nhập thần, đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ để lại cho Triển Chiêu một câu nói không rõ ý nghĩa.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhíumày, đưa tay xoa xoa mi tâm hắn: “Đừng nghĩ nhiều nữa, biết được chuyệnquan trọng nhất là tốt rồi, những thứ khác chậm rãi nghĩ.”
“Chuyện quan trọng nhất?”
“Giữa huynh đệ, quan trọng nhất đươngnhiên là hai chữ tình nghĩa, chỉ cần ngươi biết tình huynh đệ của đại ca ngươi với ngươi là thật, những thứ khác đều dễ làm, Nghe ngươi nói,thái độ xử thế của đại ca ngươi rất có chừng mực, hắn làm như vậy, tấtsẽ có lý do của hắn.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa cách một lớp băng gạc nhìn hai mắt Triển Chiêu, muốn xem thử dược có hiệu quả không.
“Ân.” Triển Chiêu gật đầu: “Nói rất có lý.”
“Đúng rồi, có hỏi vì sao hắn làm ngươi mù không?” Bạch Ngọc Đường hỏi một câu.
Triển Chiêu im lặng một lúc lâu: “Quên mất…”
Bạch Ngọc Đường thở dài, đây là loại mèo gì chứ, thật khiến người ta lo lắng.
Sau đó, trong phòng lại khôi phục imlặng, Triển Chiêu cảm giác được khí tức Bạch Ngọc Đường ngay bên vànhtai, hiếu kì hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
“Không, ta xem thử xem mắt của ngươi đã tốt hơn chưa.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Nga?” Triển Chiêu ngẩng mặt hỏi, hai người càng kề sát vào nhau hơn, cười tủm tỉm nói: “Xem đi.”
Bạch Ngọc Đường hơi muốn cười, đường lại bất giác lướt qua băng gạc, rơi xuống trên môi Triển Chiêu…
.
.
Đang đối diện nhau, chợt từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khẽ.
Bầu không khí mờ ám trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350960/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.