“Không phải mộ người? Vậy là cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm giác có quỷ dị.
“Ai, năm đó a, khi lão công của ta pháthiện địa huyệt này, đã cùng mấy người huynh đệ của hắn đi xuống.” Lão bà tử yếu ớt mở miệng, thanh âm vừa khàn vừa chậm, quỷ dị không nói nênlời: “Tìm được rất nhiều tài bảo, cứ nghĩ rằng đã phát tài rồi, nhưngkhông ngờ không có mệnh phú quý, đều chết bất đắc kì tử. Lúc đó ta chỉbiết đây là một nơi chẳng lành, sợ người khác phát hiện, cho nên xâydựng một gian nhà ở đây, canh giữ địa huyệt này. Khi đó gặp một vị đạosĩ vân du, là một người tài, hắn nói này là địa huyệt của yêu ma, dù bên trong có tài bảo, nhưng tài bảo đó không phải để cho thế nhân hưởngthụ, cho nên châu báu trong đó không được phép lấy, hơn nữa, cần cátrong sông Y Thủy trấn trạch.
Mọi người lúc này đã minh bạch, vì saotrong nhà phải treo nhiều cá khô như vậy, thì ra dùng để trấn trạch,điều này quả thật rất lạ.
“Ai… Làm người ai chống nổi một chữtham, thiên hạ cũng không có bức tường nào không lùa gió, về sau cóngười nghe được dưới nhà ta có bảo bối, cho nên thường lẻn vào, thếnhưng càng ngày càng tà tính, đã vào rồi thì không thể ra được.” Lão bàtử cầm quải trượng đập đập lên mặt đất: “Mấy đạo sĩ hòa thượng đều nóinhà chúng ta là người thủ mộ mấy đời gì đó… Sau khi sinh Tiểu Hầu Tử,càng khiến người khác dị nghị.”
Nói, lão bà tử ôm Tiểu Hầu Tử lên, thương yêu xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350951/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.