“Đã chết, lão Mâu và người bạn già đã đi rồi.”
Tôi và Tiểu Cao sững sờ đứng nguyên tại chỗ như bị sét đánh, nói cũng chẳng nên lời.
Tiếng Lão Dương khó chịu: “Tiểu Mạt, còn có chút chuyện muốn hỏi cậu, chúng ta về sở thôi.”
Tôi khẽ gật đầu, thao sau anh ta ra sân, biểu cảm của Cao Học Huy phức tạp đứng ở chỗ cũ, mấy cảnh sát vẫn còn đi tới đi lui kiểm tra hiện trường, thi thể đã được niêm phong trong hai chiếc túi màu đen, chỉ trong một tuần ngắn ngủn, tôi đã nhìn thấy đến lần thứ hai.
“Tiểu Mạt, ” Lão Dương đứng ở chỗ pha nước rót thêm một cốc đưa tôi, “Tối qua có phải cậu lại nhìn thấy cái gì không?”
Tôi thoáng do dự, bắt đầu nhớ lại, vừa nói vừa mất tự chủ đưa mắt xem Trần Lân. Gã cũng nhìn tôi, ánh mắt thập phần nghiền ngẫm, như đang đợi tôi để lộ sơ hở. Khi tôi kể đến đoạn “người đàn ông bắt ma ấy” thì thậm chí gã còn nheo mắt, biểu cảm như chế giễu.
Vũ Bác Hoa thấy tôi đột nhiên im lặng, vội thúc giục: “Xong rồi sao, thế nào nữa? Cậu có thấy rõ người đấy không? Có phải người quen không?”
Cổ họng có chút nghẹn, tôi ho khan một tiếng, thản nhiên nhìn qua kẻ tôi chẳng thể đoán được: “Trần Lân, đêm qua anh ngủ ngon không?”
“Tối qua tôi còn chẳng được ngủ cơ...” Gã nhếch miệng cười phá lên, còn tỏ vẻ khoa trương day day thái dương, thậm chí liếc tôi qua kẽ tay, “Trực đêm với em Tiếu, tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hang/3096729/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.