Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của Trần Lân rất giống bị rắn một cái.
Không khí trong phòng bất tri bất giác chùng xuống, ngoại trừ Vũ Bác Hoa thì thào “Điều này sao có thể chứ”, những người khác bao gồm cả tôi đều trầm mặc.
Sự im lặng này không duy trì lâu, đã bị người mới bước vào phá vỡ. Tôi ngẩng đầu xem qua, đối phương cũng nhìn lại, là một nữ cảnh sát dáng vẻ giàu kinh nghiệm, ước chừng mới đầu ba mươi, ánh mắt lướt qua gương mặt tôi, liền chuyển tới Lão Dương cùng Trần Lân.
“Dương đội, thi thể gửi chỗ Đại Phùng đấy, cậu ta bảo hôm nay trước khi hết giờ sẽ đưa lại báo cáo.”
“Ừ..” Lão Dương vẫn đang kinh hoàng chưa thể bình tĩnh, nhưng đã lên tiếng.
Trần Lân thản nhiên mỉm cười với người mới đến, nghiêng đầu về phía tôi: “Cậu nhóc này tên Triệu Tiểu Mạt. Triệu Tiểu Mạt, bà chị này cũng điều tra vụ án này cùng chúng tôi, Tiếu Nhị, cậu phải gọi là chị Tiếu.”
Nữ cảnh sát liếc Trần Lân một cái: “Lại còn giả bộ trẻ trung với tôi hả, anh thì chẳng hơn thằng bé đến chục tuổi ấy chứ?”
“Nhìn tôi già vậy sao?” Trần Lân tỏ vẻ vô tội, “Người ta đã tốt nghiệp đại học, đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đấy.”
Hai người cứ anh anh chị chị, từ từ xua đi bầu không khí u ám, nhưng nghe nhóm của gã trò chuyện tôi lại thấy khó chịu mà chẳng hiểu sao, càng nghĩ, càng không biết vì sao phát sinh.
Vũ Bác Hoa nhân dịp này đề xuất ý tưởng với Lão Dương, nói cậu ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hang/114444/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.