Tưởng Thành Duật ngồi trước giường em bé, nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ không chớp mắt, trong lúc đó con trai tỉnh dậy khóc một lần, anh vội vàng ôm bé sang một căn phòng khác, sợ đánh thức Tiểu Chanh.
Anh nhìn con trai, Tiểu Kinh Duệ híp mắt, há to miệng khóc vang, ấy thế mà không có một giọt nước mắt.
Tưởng Thành Duật hôn con trai, vẫn không dỗ được.
Chị chăm em bé ôm bé con vào ngực, dỗ dành, kiểm tra bỉm của em bé.
Tưởng Thành Duật lại về phòng trẻ con, con gái vẫn ngủ say, từ khi anh vào phòng bệnh cho đến bây giờ, đã hơn mười mấy tiếng đồng hồ, hai bé con đều không mở mắt nhìn anh.
Híp mắt uống sữa, híp mắt khóc vang phòng.
“Mẹ.” Tưởng Thành Duật quay đầu nhìn mẹ mình.
Bà Tưởng đang sắp xếp quần áo cho em bé, đầu cũng không nâng lên, “Chuyện gì?”
Tưởng Thành Duật lại nhìn mắt con gái, miệng nhỏ đóng mở, ngủ rất say. “Bọn nhỏ từ phòng mổ ra cũng chưa từng mở to mắt ạ?”
“Chắc là không.” Bà Tưởng không quá chắc chắn, vừa rồi bà còn phải chăm sóc Thẩm Đường, “Dù sao mẹ cũng không thấy, chắc là không đâu. Không phải con vẫn luôn ngồi bên cạnh giường hả.”
Chính vì anh không thấy hai em bé mở to mắt nên lúc này mới lo lắng.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Có cần gọi bác sĩ tới xem một chút không?”
Bà Tưởng: “Không cần xem, trẻ sơ sinh đều thế cả.”
Tình huống bình thường là được, nếu không anh sẽ thấp thỏm không yên.
Tưởng Thành Duật chăm chú nhìn tất cả động tác của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005082/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.