EDIT: BRANDY
Thẩm Đường cũng thấy Tưởng Thành Duật cao ngạo, phách lối, không nói lý lẽ.
Nép mình trong vòng tay vững chãi của Tưởng Thành Duật, trời sập cũng có anh chống.
Khi còn bé không biết đã bao lần Thẩm Đường tưởng tượng mình được bao bọc trong cái ôm ấm áp của mẹ, tựa đầu vào vai ba.
Dù chưa từng một lần được cảm nhận nhưng cô vẫn có thể đạt điểm tối đa của bài làm văn.
Giáo viên ngữ văn phê vào bài làm của cô: Cảm xúc rất chân thực.
Châm chọc làm sao!
Sau đó tiến thân vào giới showbiz, bộ phim đầu tiên cô tham gia có khá nhiều cảnh tình cảm.
Nhưng những lúc nắm tay hay ôm nam chính, trong lòng cô chẳng mảy may giao động.
Trước kia cô cũng hay mơ mộng, ôm chồng tương lai sẽ có cảm giác thế nào?
Chính là như lúc này đây, Tưởng Thành Duật ngay trước mặt cô.
Thẩm Đường ôm Tưởng Thành Duật càng chặt, dường như vận may cả đời này của cô đã dùng hết trong phòng họp này rồi.
Tưởng Thành Duật còn tưởng cô lạnh, thử chạm lên mu bàn tay cô lộ ra ngoài thì thấy vẫn ổn.
Trong phòng đã mở sẵn máy sưởi, hẳn là đã ấm hơn.
Anh cúi đầu hỏi: “Em có lạnh không?”
Thẩm Đường cũng không biết, dù sao chân cũng sắp tàn phế rồi, nóng rát như bỏng lửa, cô cũng chẳng phân biệt nổi nóng lạnh thế nào nữa.
Không chờ cô trả lời, Tưởng Thành Duật đã chùm áo khoác phủ kín đầu cô.
Rồi vươn một tay ra ôm cô vào lòng.
Ánh mắt mọi người trong phòng lúng túng không biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005017/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.