EDIT: BRANDY
Tưởng Thành Duật thay thử bộ đồ thể thao, áo thì vừa vặn nhưng quần lại cộc mất khoảng 5cm.
“Cũng không tệ lắm.” Anh nói với Thẩm Đường.
Thẩm Đường bảo anh chụp một tấm ảnh cho mình xem, “Chụp cả người.”
Tưởng Thành Duật không quen chụp hình, “Khi nào em về anh mặc cho em xem.”
Thẩm Đường cũng không ép anh, trong điện thoại Tưởng Thành Duật toàn là hình của cô, chẳng có lấy một tấm của anh, bắt anh tự chụp đúng thật là làm khó.
Chuyện hôm nay anh chạy về để kịp gặp cô một lần cũng đã là ngoài dự đoán.
“Hợp là được rồi, em cho anh nợ đấy.”
“Chờ một chút.” Tưởng Thành Duật nói: “Chuyện hôm nay đã xử lý xong hết rồi, tối ở nhà một mình không có việc gì làm.” Làm “nền” xong, anh hỏi cô: “Cái kịch bản cổ trang của em hôm trước ấy, có bản mềm không?”
Thì ra là đam mê cổ ngôn à.
Cô chỉ cầm trước mấy tập thế thôi mà một tối anh đã đọc xong hết rồi.
Thẩm Đường nói giọng tiếc nuối: “Chị Lỵ chỉ đưa em có vậy thôi, đoạn sau phải chờ biên kịch chỉnh sửa, không biết bao giờ mới xong.”
Tưởng Thành Duật hỏi tiếp: “Biên kịch là ai?”
“...” Anh “mê muội” đến vậy cơ à.
Thẩm Đường nuốt miếng hoa quả đang ăn sở, “Ôn Địch.”
Tưởng Thành Duật cúp điện thoại, gọi cho Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ đang ở tập đoàn GR bàn công việc.
Nếu là điện thoại của người khác thì anh ta cũng chẳng rảnh tiếp đâu.
Anh tạm dừng việc trao đổi lại để nghe máy.
“Cậu hỏi Ôn Địch hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005006/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.