“Rồi sao nữa?” Tần Lan Khê phe phẩy quạt, hiếu kì hỏi tới.
Trong trà quán người đến kẻ đi lũ lượt, có người lo lắng bảo rằng, đêm hôm qua ngoài cửa tây đã nhìn thấy những bóng đen kỳ quái.
“Đi.” Phó Trường Đình hớp trà, đáp gọn xỏn.
“Đi?” Tay cầm nửa cái bánh đậu xanh, Tần Lan Khê thất vọng ra mặt, “Cứ vậy mà đi à? Không chạy đến nói vài câu với ngươi sao? Một câu cũng không luôn? Ngay cả mặt cũng chỉ cho nhìn phân nửa? Thế này là thế nào?”
Những lời xuýt xoa tiếc rẻ liên tục tuôn ra, vương hầu trẻ tuổi thở dài sườn sượt, vẻ mặt vô cùng chán nản.
Đạo sĩ gỗ, lòng dạ cũng như gỗ, nghiêm mặt nói, “Cô ta là quỷ.”
Hách Liên Phong nhìn y bằng ánh mắt tràn đầy thương hại. Tần Lan Khê đau khổ nhíu tít lông mày, âm điệu bất giác thăng lên mấy quãng, “Thì cũng là một cô nương, hơn nữa lại là cô nương mang lòng quý mến ngươi đã lâu.”
“Thì sao?” Tay nâng tách trà, sắc mặt nam tử vận đạo bào không thay đổi dù chỉ một cái nhếch mày, ngữ khí vẫn bình bình, lời nào lời nấy thốt lên đều vô tình, “Quỷ tức là quỷ, có gì khác?”
“Phạch ——” hùng hổ khép quạt lại, Tần Lan Khê đứng bật dậy, “Hách Liên, chúng ta đi!”
Phó Trường Đình khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn y, vương gia trước giờ luôn trưng ra vẻ mặt tươi cười thân thiện, đang yên đang lành thế nào lại nổi tính cáu bẳn. Hách Liên Phong là người thành thật, người thành thật bèn lắc đầu, nhìn vẻ mặt người kia tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-gia/1400181/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.