Chương trước
Chương sau
Hứa Song Uyển đứng trong đình nghỉ mát, đưa mắt nhìn theo áo choàng của sư thái rời đi tìm đạo.
Dẫu các nàng sống ở nơi nào, có gặp lại hay không, nhưng nàng không đơn độc.
Còn nàng, chưa từng bị ông trời và số phận bỏ rơi…
Chờ bóng người khuất xa, Hứa Song Uyển ngẩng đầu, mỉm cười trong nước mắt.
Luôn có người ở nơi không thể nhìn thấy, dẫu không ai hay biết, cũng dốc hết toàn lực vì đạo trong lòng.
Xưa nay bọn họ chưa từng cô đơn.
Bọn họ chỉ xa cách.
**
Hứa Song Uyển về nhà. Đêm nay, giấc ngủ của nàng rất sâu, nàng ngủ say đến mức buổi sáng Vọng Khang ngồi bên cạnh liên tục gọi to nương mà vẫn không thể đánh thức nàng.
“Nương?” Nương không tỉnh lại, Vọng Khang xoay đầu nhỏ qua, nhìn về phía phụ thân đang ngồi tựa vào đầu giường.
Tuyên Trọng An vỗ vào đầu con, mỉm cười.
“Nương?” Vọng Khang gọi nương không tỉnh lại, cũng không để ý phụ thân bắt nạt, lại nghi ngờ gọi mẫu thân thêm một tiếng.
Nương sao thế?
“Nương con quá mệt.” Tuyên Trọng An cúi đầu giải thích cho con, không lộ ra vẻ mặt khác nhìn nửa bên mặt thê tử đang ngủ say, chôn đầu vào gối.
Hắn đã sờ qua, nàng không ngã bệnh, cũng không bị sốt, hơi thở cũng rất đều đặn, chỉ là ngủ quá say.
Nàng quá mệt; vì thế, sáng sớm Tuyên Trọng An tỉnh lại không đánh thức nàng. Hắn tự mình mặc quan phục, chỉ là vừa đi khỏi Thấm Viên thì hắn không thể bước tiếp nữa. Dừng lại một lúc lâu, hắn vẫn phái người vào trong cung xin nghỉ, còn hắn thì trở về phòng của bọn họ, cởi quan bào rồi ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, ngắm nàng, ở bên nàng.
Tháng ngày khổ sở không kể xiết đều là nàng ở bên cạnh hắn, bây giờ cũng đến lượt hắn lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng.
Tuyên Trọng An ngắm nửa gương mặt đang say giấc của nàng, cả buổi sáng mà trong lòng hắn lộ ra sự dịu dàng đến bản thân hắn cũng ngạc nhiên. Xưa nay hắn không biết, bản thân sẽ có lúc ngắm nửa gương mặt đang say sưa mà tràn đầy hứng thú, không nỡ dời mắt.
Mãi đến khi nhi tử tới thì Tuyên Trọng An mới dời mắt. Hắn nhìn nhi tử đang gọi mà nàng vẫn không động đậy, nở nụ cười rồi trêu con: “Ta gọi còn chưa tỉnh mà con có thể đánh thức ư?”
Nhi tử của hắn còn có thể thắng được lão tử ư?
Vọng Khang nghe không hiểu lời của hắn, nhưng nghe ra ý, cậu tức giận vung tay ra: “Phụ thân, không tốt.”
Phụ thân làm Vọng Khang bực đấy.
“Hừ.” Tuyên Trọng An thấy khuôn mặt nhỏ tỏ ra nghiêm túc của con, bèn ôm con đặt ngồi lên đùi: “Được rồi, đừng hô to gọi nhỏ, sẽ đánh thức nương con đấy.”
“Oa!”
“Suỵt.”
Vọng Khang hiểu, đây là muốn nói cậu nhỏ giọng. Cậu không vui, oan ức bĩu môi, nhưng không phát ra tiếng; cậu lại nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía mẫu thân, thấy nương vẫn ngủ không cử động thì cậu bỗng hiểu ra, bèn bò về phía nương.
Phụ thân không động đậy, Vọng Khang quay đầu nhìn hắn: “Vọng Khang, ngoan.”
Cậu sẽ ngoan, không làm ồn.
Tuyên Trọng An thấy con nói chuyện còn nghiêm túc gật đầu bèn thả lỏng tay, nhi tử bò từ trên đùi hắn xuống, nhanh chóng bò tới bên mặt mẫu thân rồi hôn nàng.
Vọng Khang cẩn thận hôn mẫu thân hai cái, cậu chu môi: “Nương ngoan, ngủ ngon.”
Cậu vươn tay, tựa như lúc mẫu thân vỗ về cậu chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Ngủ ngủ.” Vọng Khang nói xong lập tức dựa vào mặt mẫu thân, miệng chu lên, mắt nhắm lại, định ngủ chung với mẫu thân.
Tuyên Trọng An thấy mẫu tử hai người không nhúc nhích; một lát sau, hắn xốc chăn lên, ôm nhi tử chui vào.
Hai phụ tử dựa sát vào thân thể ấm áp của nàng, qua một lúc, hai người đều ngủ thiếp đi.
Lúc Hứa Song Uyển tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy hai gương mặt một lớn một nhỏ giống nhau đang ngủ. Nàng nhìn phụ tử hai người, khoé miệng từ từ cong lên.
**
Ngày mai, sau khi Tuyên Trọng An vào triều liền bị Bảo Lạc gọi vào điện Thái Cực.
Hoàng lăng của lão Hoàng Đế đã sắp hoàn thiện, Bảo Lạc định đưa lão Hoàng Đế vào nhưng không chuẩn bị đại táng. Theo dự kiến, đám cựu thần cựu đảng sẽ nhân việc này mà mạnh mẽ lên án.
Bảo Lạc định từ từ tính toán chuyện Hoàng Hậu có thai, để Hoàng Hậu cố gắng lặng yên không một tiếng động sinh con ra là được. Như vậy, đến lúc ấy đám thần tử kia muốn phát cáu cũng đã muộn.
Nếu hiện tại bọn hắn mà biết thì Hoàng Hậu không tránh khỏi bị gác trên lửa nóng, Bảo Lạc không nỡ. Người hàng đêm quấn lấy Hoàng Hậu chính là hắn, người muốn để Hoàng Hậu sinh con cũng là hắn, không thể vừa xảy ra chuyện thì người gánh chịu lời nói ác ý của triều thần lại là nàng.
Nhất là bây giờ nàng đang mang thai, việc của hậu cung đã đủ làm nàng lao tâm tổn trí, Bảo Lạc không muốn nàng phân thân vì chuyện trên triều.
Bởi vậy, Bảo Lạc cũng khá lo lắng, nhất là một ngày hôm qua hắn còn chưa thấy nghĩa huynh, người đến thông báo nói là trong nhà có chút việc phải ở nhà một ngày, cụ thể là xảy ra chuyện gì cũng không nói, Bảo Lạc không tiện hỏi người khác. Chờ một ngày đến khi nghĩa huynh vào triều thì hắn lập tức gọi người đến trước mặt.
Tuyên Trọng An giống như ngày thường, ung dung chắp tay đi vào điện Thái Cực, chờ đi đến trước mặt hắn mới chắp tay làm lễ. Bảo Lạc quan sát gương mặt hắn một lúc, thấy hắn sắc mặt vô cùng tốt, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, bèn thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Hôm qua trong nhà xảy ra chuyện gì?”
“Ngủ với tẩu tử của đệ một lúc.”
Bảo Lạc nghẹn họng, lập tức mở to hai mắt nhìn: “Huynh nói cái gì?”
Hắn lo lắng cả ngày, kết quả lại là huynh mặt trắng này ngủ ở bên tẩu tử?
“Mấy ngày nay tẩu tử đệ quá vất vả, quá mệt mỏi, hôm qua ta ở bên nàng ấy cả ngày.” Tuyên tướng thản nhiên nói: “Làm sao, chỉ cho đệ thương thê tử của đệ thôi à?”
Bảo Lạc âm u liếc hắn, lạnh nhạt nói: “Được rồi, dựa vào phân lượng của tẩu tử trẫm.”
Nếu không hắn chuẩn bị thu thập huynh mặt trắng này, để hắn nhìn xem ai mới là Hoàng Đế.
“Tẩu tử như nào rồi?” Bảo Lạc lại hỏi.
“Đã nghỉ ngơi đủ.”
“Huynh trưởng, bên phía Hứa gia huynh định như nào? Huynh không thể giải quyết việc này à?”
Tuyên Trọng An cười cười.
“Tuyên đại nhân!”
Tuyên Trọng An nhìn hắn hơi bốc lửa, nhân tiện nói: “Việc này để từ từ tẩu tử đệ xử lý.”
“Đó là mẫu thân ruột của tẩu ấy, tẩu tử…”
“Chính là bởi vì đó là mẫu thân của nàng.” Tuyên Trọng An nhìn hắn, bình tĩnh nói tiếp: “Nếu ta ra tay thì không chết cũng bị thương, vậy cứ từ từ thôi.”
“Cứ nhìn bọn họ tính toán tẩu tử?”
Tuyên Trọng An lắc đầu: “Nàng…”
“Có chuyện mau nói.”
“Nàng nói nàng có cách riêng, cho nàng chút thời gian.”
“Nếu huynh không thể ra tay thì trẫm ra tay được không?” Nếu bọn họ không tiện ra tay thì Bảo Lạc không ngại tự mình làm.
“Thánh thượng.” Sắc mặt của Tuyên Trọng An hoà nhã hơn, hắn nhìn về phía Bảo Lạc: “Hầu phủ có rất nhiều việc, cho dù là ta cũng nghe theo tẩu tử đệ. Trước hết cứ nghe sắp xếp của nàng, đợi nàng thu xếp để chúng ta ra mặt thì đến lúc đó chúng ta nghe nàng.”
Bảo Lạc nhíu mày.
“Tuỳ theo nàng đi.” Tuyên Trọng An lại nói.
Bảo Lạc cứ bực bội mãi: “Vì sao, đệ làm Hoàng Đế, huynh làm Thừa tướng mà chúng ta vẫn cứ sống ngột ngạt vậy, ngay cả một việc hài lòng theo ý cũng chẳng có?”
“Chẳng có một việc nào?” Tuyên Trọng An nhíu mày.
Bảo Lạc trợn mắt nhìn hắn: “Huynh biết ý của đệ.”
“Bởi vì chúng ta không phải bọn hắn, bởi vì chúng ta không muốn khống chế triều đình cùng thiên hạ như bọn hắn, nên không thể giống như bọn hắn muốn làm gì thì làm…” Tuyên Trọng An nhìn Bảo Lạc, xưa nay chưa từng thay đổi, dẫu gió táp mưa sa hắn vẫn sừng sững, bất động bàn thạch.
Bảo Lạc nhìn nghĩa huynh bất động như núi, sự lo lắng trong lòng lại vơi đi trước vẻ mặt bình tĩnh của hắn.
Cuối cùng, hắn cười khổ, nói với Tuyên Trọng An: “Huynh trưởng, trẫm sợ.”
Sợ hơn cả khi hắn một thân một mình trước đây.
Khi đó hắn chết thì hắn còn có thể đi tìm mẫu thân, nhưng hiện giờ hắn có Hoàng Hậu, có hài tử; Bảo Lạc chỉ cần nghĩ đến có người sẽ làm tổn thương bọn họ thì trái tim hắn sẽ run rẩy.
Đó là thê nhi của hắn, nhà của hắn.
“Đừng sợ.” Tuyên Trọng An bước lên trước, ấn vào bờ vai của hắn rồi vỗ vai: “Đừng sợ.”
Tuyên Trọng An ấn bả vai của Bảo Lạc không nhúc nhích, qua một lúc lâu sau, Bảo Lạc bình tĩnh lại, hắn ngước mắt, nhìn thẳng về phía trước, nói: “Thừa dịp thế lực chúng ta lên thì rút nanh vuốt đi. Huynh trưởng, trẫm không thể làm, không gạt huynh, trẫm cảm thấy trẫm thật không hổ là nhi tử ruột của lão súc sinh, trời sinh trái tim tàn nhẫn, ai muốn quyền lực của cẩu Hoàng Đế, cẩu Hoàng Đế sẽ muốn người đó chết, ai muốn mạng sống của người nhà trẫm thì trẫm sẽ bắt người đấy chết.”
Thật sự hắn không thể làm một Hoàng Đế tốt. Nếu ép hắn thì hắn không chỉ cắn người mà còn giết người.
**
Theo dự đoán của Bảo Lạc, sau tháng hai, triều đình gác lại cải cách của hắn sang một bên rồi liên tục đề cập với hắn về đại tang của lão Hoàng Đế.
Ngày ấy, Lễ bộ và Thiếu phủ xác định quy cách đưa tang, đọc thánh chỉ, một đám lão thần xông ra hô to “Thật sự không ổn”. Lúc đầu, trong lòng Bảo Lạc đang có ngọn lửa ngầm, thấy đám đại thần Nội các dẫn theo mấy lão học sĩ dập đầu để hắn trăm sự lấy việc hiếu làm đầu, để hắn không thể đối xử bất kính với tổ tiên, bọn hắn cứ dập đầu nhưng không chết, Bảo Lạc lập tức cho bãi triều giữa buổi, để bọn hắn tự dập đầu với không khí.
Đúng lúc Bảo Lạc đang định chọn người để trừng trị thì chuyện Hoàng Hậu nương nương có thai đột nhiên bị truyền ra ngoài, người ta nói lời này là xuất phát từ miệng của Tả tướng phu nhân của trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu, lời này không thể là giả.
Mọi người nghe được lời này thì có phản ứng khác nhau, có người nghĩ nhiều, nghĩ tới việc tiên đế vừa mới qua đời.
Hứa Song Uyển vừa biết việc này không lâu, mới được truyền tới. Chờ trượng phu từ trong cung về nhà thương lượng với hắn việc này thì người trong cung đến, vội vàng dẫn nàng tiến cung.
Hứa Song Uyển vừa vào Vinh Phượng cung thì thấy sắc mặt Tề Lưu Uẩn trắng bệch, đang ôm bụng.
Tề Lưu Uẩn vừa thấy nàng thì nước mắt lập tức chảy ra.
Hứa Song Uyển ngửi được mùi thuốc trong điện, hai chân lập tức mềm nhũn. Nếu như không phải Ngu nương đứng sau lưng vịn thì nàng đã ngã xuống.
“Tẩu tử.” Tề Lưu Uẩn thấy nàng thảm thương như vậy bèn vội vàng lau nước mắt, gọi nàng.
Hứa Song Uyển ngây người, được đỡ tới gần giường.
“Tẩu tử…”
Hứa Song Uyển nhắm mắt lại, nhìn về phía Tề Lưu Uẩn; nàng mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Nương nương, không phải ta truyền ra.”
Xưa nay nàng không phải người lắm miệng.
Nàng vừa nói vừa nhìn bụng của Hoàng Hậu nương nương, tâm trạng cực kì đau thương.
Tề Lưu Uẩn thấy nụ cười thảm trên gương mặt nàng, cuống quít nắm chặt tay của nàng, nhìn sang nhũ mẫu.
Tề nhũ mẫu nhanh chóng đưa người trong điện ra ngoài, người liên quan đến phủ Quy Đức hầu đều dẫn ra ngoài.
“Tẩu tử?”
Hứa Song Uyển nhìn bụng của nàng ấy, trong chốc lát, không dám hỏi nàng ấy có phải đã xảy ra chuyện hay không.
“Tẩu tử, muội không sao.” Tề Lưu Uẩn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng kéo tay của nàng đặt trên bụng, chỉ là nước mặt trên mặt vẫn liên tục rơi xuống: “Là Trương Tài xuống tay với muội, nhũ mẫu muội kịp thời phát hiện nên đã cứu muội một mạng.”
“Trương, Trương Tài?”
“Vâng.” Tề Lưu Uẩn lau nước mắt, lúc nhắc đến thì tim vẫn đập nhanh: “Thánh thượng và Tả tướng đại nhân đang tự mình thẩm vấn nàng ta.”
“Hài tử không sao?”
“Không sao ạ.”
Hứa Song Uyển nhìn bụng của nàng ấy, dần dần lấy lại bình tĩnh…
“Trương Tài?” Hứa Song Uyển lấy khăn tay ra, tỉ mỉ lau nước mắt cho Hoàng Hậu, thấy Hoàng Hậu vẫn sợ hãi chưa lấy lại bình tĩnh, hỏi nàng ấy: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“A?”
“Nàng ta ra tay vào lúc nào?”
“Một, hơn một canh giờ trước.”
“Lúc ấy Tả tướng đang trong cung?”
“Đang ở bên điện Thái Cực với thánh thượng.”
“Vì sao các người gọi ta đến?” Hứa Song Uyển lau sạch sẽ nước mũi của nàng ấy, bình tĩnh nhìn.
Dáng vẻ này của nàng cực kì giống Tả tướng đi sau thánh thượng. Tề Lưu Uẩn nhìn xem khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, hít sâu một hơi để giữ bình tình; ít nhất, bả vai không còn run rẩy dữ dội như vừa nãy: “Trương Tài nói là tẩu chỉ điểm.”
“Chúng ta đều không tin.” Tề Lưu Uẩn bắt lấy tay nàng, lại hít một hơi dài mới thở nổi, nói tiếp: “Thánh thượng không tin, muội cũng không tin, chúng ta đều biết bọn hắn đang chia rẽ chúng ta. Tẩu tử, tẩu phải tin tưởng, muội và Bảo Lạc là một lòng, thật, thật đấy…”
“Ta biết.” Hứa Song Uyển nắm chặt tay của nàng: “Được rồi, không cần lo lắng, ta hiểu lòng ngài. Bây giờ ngài nằm một lúc, ta gọi nhũ mẫu của ngài vào hỏi ít chuyện, được không?”
Hoàng Hậu liên tục gật đầu.
Đợi đến lão nhũ mẫu vào cửa, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tề nhũ mẫu đứng ở cửa, nghe được Tuyên tướng phu nhân truyền lời lập tức bước vào, hành lễ với Hứa Song Uyển: “Tuyên phu nhân.”
“Ngài đa lễ.” Hứa Song Uyển đi thẳng vào vấn đề: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì, ngài nói cho ta nghe một chút.”
Nàng đỡ Hoàng Hậu nằm xuống, kéo chăn đắp lên cho nàng ấy.
Hoàng Hậu lắc đầu với nàng, Hứa Song Uyển cũng kiên quyết lắc đầu lại: “Ngài nằm nghe chúng ta nói, hiện tại thân thể của ngài mới là quan trọng nhất.”
“Đừng khóc. Hứa Song Uyển thấy khoé mắt Hoàng Hậu nương nương vẫn lấp loé nước mắt, nàng lấy tay lau thay nàng ấy, giọng điệu hiếm khi cương quyết như bây giờ: “Bây giờ nhắm mắt lại, ngủ đi.”
Giọng điệu của nàng quá cứng rắn, cũng rất lạnh lùng; nàng còn chưa nói xong thì Hoàng Hậu nương nương đã nhắm chặt mắt lại.
Hứa Song Uyển vuốt mái tóc đang rối tung của nàng, quay đầu nhìn về phía Tề nhũ mẫu.
“Đầu tiên Trương Tài hạ độc vào canh gà hầm từ chỗ nô tỳ, nàng ta không biết trước đó nô tỳ đã từng nói với nương nương, cho dù là tự tay nô tỳ bưng đồ ăn đến cho nương nương thì cũng phải thử trước mới cho vào miệng. Nương nương đã thương lượng xong với nô tỳ, việc này nô tỳ làm thì cứ để nô tỳ làm, nhưng đừng để người khác biết…” Tề nhũ mẫu mím môi, nghiêm nghị nói: “Nô tỳ chỉ đề phòng trước, kẻo có người mượn tay nô tỳ hại nương nương. Không ngờ, vẫn bị tiện nhân kia qua mặt.”
Vẫn còn?
Hứa Song Uyển nhìn nàng, hai mắt lạnh lẽo không gợn sóng, không chỉ là hạ độc thôi à?
Còn chưa hạ độc được, không thể nào doạ Hoàng Hậu thành dáng vẻ này chứ?
Người nàng chọn sao nàng không biết, đây là nữ nhi của tướng quân lớn lên trên lưng ngựa trong trại ngựa Tề gia ở tây bắc, lá gan của cô nương khuê các khác há có thể bằng.
Dù Tề nhũ mẫu gần năm mươi tuổi, trải qua nhiều sóng gió nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của nàng. Bà cúi đầu xuống nói tiếp: “Nàng ta thấy kế không thành công, thừa dịp chúng ta chưa phản ứng lại, lập tức cầm đao tấn công về phía nương nương. Nương nương né được, đang muốn gọi người đến thì nàng ta bắt được lão bà tử vô dụng này, nương nương qua cứu nô tỳ thì suýt chút nữa bị một đao của nàng ta đâm xuyên qua bụng. May mà bên người chúng ta có tiểu nha hoàn từ nhỏ lớn lên cùng nương nương, nàng ấy cản thay nương nương một đao…”
“Ngôn nhi chết rồi.” Hoàng Hậu nương nương nhắm mắt lại, bỗng lẩm bẩm một câu: “Nàng ấy đã cứu ta, nhưng nàng chết rồi.”
Tề Lưu Uẩn lấy tay đè lên bụng, không thể kiềm chế mà khóc nức nở.
Hai mắt của Tề nhũ mẫu cũng đỏ ửng, lấp loé nước mắt: “Người đến sau bị chúng ta liên thủ khống chế. Nương nương nhà chúng ta không đụng vào người của thánh thượng, ngài ấy không muốn mạng của tiện nhân kia, chỉ trói người lại đợi thánh thượng và Tả tướng đại nhân đến thẩm vấn. Chúng ta không tin tưởng lời nói của nàng ta, xin Tả tướng phu nhân minh xét, nương nương và nô tỳ đều biết tấm lòng của ngài đối với nương nương nhà chúng ta và thánh thượng, xưa nay chưa từng nghi ngờ ngài. Nương nương biết cả trong và ngoài cung chỉ có Tả tướng và ngài thật lòng thật dạ với thánh thượng và nương nương.”
“Ngài quá khen.” Mặc kệ có tin hay không, Hứa Song Uyển cũng nhận phần tình nghĩa này của Tề nhũ mẫu. Nàng ngoảnh mặt lại, lắc đầu với Hoàng Hậu còn đang khóc, nói: “Khóc hại thân thể.”
“Vâng.”
Hầy…
Hứa Song Uyển thở dài trong lòng, sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo của Hoàng Hậu.
Các nàng không xem là rất thân; tính ra, nhiều lắm nàng chỉ làm mai cho Hoàng Hậu, thậm chí vì tránh nghi ngờ, nàng đã tận lực xa cách với nàng ấy. Hoàng Hậu có thể tin tưởng nàng như vậy đã là rất hiếm rồi.
“Cố gắng nghỉ ngơi tốt, Giáng phu nhân?”
“Có.” Tề nhũ mẫu khom lưng.
“Cố gắng chăm sóc Hoàng Hậu.”
“Vâng.”
Hứa Song Uyển ra ngoài tẩm điện, nói với Lưu Trung đã dẫn nàng tiến cung trước đó, hắn đang đứng ngoài điện: “Phiền công công thay ta thông báo một tiếng với thánh thượng, nói là ta muốn gặp mặt Trương Tài.”
“Xin ngài chờ, nô tài đi một chút sẽ trở lại.” Lưu Trung hành lễ với nàng rồi nhanh chóng rời cung.
Hứa Song Uyển cũng theo hắn ra ngoài cung, đứng bên dưới hành lang, nhìn Vinh Phượng cung đằng trước như một cung điện trống.
Lúc này, gió lớn thổi tới, gió thổi làm bay tà váy đỏ sẫm trên người nàng, cũng làm rối mái tóc, nhưng chưa thổi bay được ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người Hứa Song Uyển.
**
Lưu Trung rất nhanh quay về rồi dẫn Hứa Song Uyển đi đến điện. Suốt dọc đường, Lưu Trung quay đầu lại nhiều lần, chờ lúc sắp lên điện, hắn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tả tướng phu nhân, muốn nói chuyện lại thôi. Cuối cùng, hắn khom lưng, nói: “Ngài lên đi, thánh thượng và Tả tướng đại nhân đều đang ở phía trên.”
Hứa Song Uyển gật đầu, bước lên mười bậc.
“Tuyên phu nhân.”
Hứa Song Uyển quay đầu.
“Không ai nghi ngờ ngài.” Lưu Trung vái chào nàng.
Hứa Song Uyển lại khẽ gật đầu với hắn, bước từng bước một lên điện.
Đi lên một bước nữa, nàng nhìn thấy trượng phu cất bước ra ngoài.
Hứa Song Uyển nhìn bước chân liên tục của hắn, đi về phía hắn.
“Đến rồi.” Chỉ còn vài bước, Tuyên Trọng An đỡ nàng.
Hứa Song Uyển gật đầu với hắn.
“Đi vào đi, Bảo Lạc ở bên trong.”
“Người đã chết chưa?” Hứa Song Uyển mở miệng.
“Vẫn còn thở.”
“Vì sao?”
Tuyên Trọng An không nói chuyện, mãi đến khi nàng xoay đầu lại nhìn hắn, hắn mới nói: “Lại một người có lòng tham vô đáy.”
Hứa Song Uyển thu hồi ánh mắt. Lúc bọn họ đi vào thì Bảo Lạc đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cầm trên tay đao dính máu, Trương Tài máu me be bét đang nằm trước mặt hắn. Khuôn mặt trắng bóc của hắn không lộ ra vẻ mặt, ngay cả vẻ âm u của bình thường cũng chẳng nhìn ra, cả người sáng sủa hơn hai phần.
“Không nói?” Bảo Lạc đang lên tiếng, thấy Hứa Song Uyển tiến vào, nhanh chóng đặt đao qua một bên, vội vàng đứng lên định mở miệng nói với nàng, nhưng cuối cùng chẳng nói lời nào.
Hứa Song Uyển bị trượng phu nắm chặt tay, không tránh thoát. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu với hắn, chờ hắn buông tay ra thì Hứa Song Uyển mới bước tới chỗ Bảo Lạc, nhún người hành lễ: “Để tẩu tử tới hỏi, được chứ?”
“Ây.” Bảo Lạc lúng túng lên tiếng, lùi về sau hai bước.
Hứa Song Uyển nghiêng đầu ngồi xổm xuống, đúng lúc Trương Tài ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Vì sao?” Hứa Song Uyển nhìn khuôn mặt của nàng ta, mở miệng.
Trương Tài nghe thấy hai chữ này thì khoé miệng bỗng nhếch lên. Nàng ta nhìn Tả tướng phu nhân, cũng hỏi lại một câu: “Vì sao?”
Vì sao nàng làm tất cả vì Bảo Lạc nhưng đến tư cách làm ấm giường cũng không có?
Bởi vì nàng từng bị lão Hoàng Đế chà đạp ư?
“Vì sao?” Trương Tài cũng không hiểu, nàng ta hỏi Tuyên tướng phu nhân làm mai cho Bảo Lạc: “Vì sao các ngươi chẳng ai nhìn thấy tấm lòng của ta?”
“Ngươi thật lòng?”
Trương Tài nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tuyên phu nhân, cười giễu, cười đến mức nước mắt chảy ra. Nàng ta thật sự không hiểu: “Vì sao ngươi trưng ra vẻ mặt giả tạo mà ai nấy đều coi ngươi là bảo bối? Hứa Nhị cô nương, rốt cuộc ngươi có phép thuật quyến rũ gì, có thể truyền lại cho ta hai chiêu được không?”
Như vậy, Bảo Lạc sẽ không ghét bỏ nàng chứ?
“Nàng ta rêu rao trước mặt Hoàng Hậu.” Tuyên Trọng An đi đến bên cạnh nàng, lạnh nhạt nói: “Nói người trong lòng Bảo Lạc là nàng.”
Bảo Lạc nghe được lời này, bỗng âm u liếc xéo nhìn hắn.
Nương là nương, người trong lòng là người trong lòng, há có thể so sánh?
Tuyên Trọng An không để ý tới Bảo Lạc, hắn giẫm lên chân Trương Tài, nói với Uyển Cơ vừa đứng lên: “Là giết hay róc thịt, nàng nói đi.”
Hứa Song Uyển liếc nhìn hắn, lại cúi đầu; nàng nhìn vẻ mặt đau khổ của Trương Tài, mở miệng: “Sao ngươi không hỏi về Hoắc phế phi?”
Trương Tài đang nhắm chặt hai mắt, đau đớn rên rỉ, mí mắt đột nhiên rụt lại.
Nàng ta vừa rụt lại thì Hứa Song Uyển lập tức ngồi xuống, không để ý tới gương mặt máu me của Trương Tài, đưa tay nâng khuôn mặt của nàng ta lên, nhìn Trương Tài mở mắt, nói: “Các ngươi đã đánh giá cao ta, xem ra ta cũng không thể để các ngươi thất vọng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.