Dược vương nói thầm: “Ngươi là hoàng đế, ngươi nói là được.” 
Câm miệng thì câm miệng. 
Lão Hoàng Đế kiềm chế sự kích động muốn sai thị vệ lôi lão già này xuống chém đầu, lão nhắm chặt hai mắt mà không nói một câu. 
Dù sao lão đã ham mê tửu sắc nhiều năm, bị tửu sắc khoét rộng thân thể. Yến vương kích thích khiến lão minh mẫn hơn, nhưng trong đầu vẫn còn mơ hồ. Đặc biệt là đả kích mấy ngày nay khiến lão nhức đầu liên tục. 
Lão tưởng rằng triều đình này chỉ bị vui buồn của lão ảnh hưởng, lão không nghĩ đến đã loạn đến mức này. 
Thần tử của lão người nào người nấy đều gan lớn. Tháng ngày của bọn họ sống như thần tiên, còn người hoàng đế là lão đây thì không theo kịp. 
Dược vương nghĩ đây là do hoàng đế tự chuốc lấy. Theo lý thuyết, loại hôn quân này vốn nên chết sớm. Người này lại còn rất sợ chết, vừa cảm thấy sắp chết đã tìm lão tới; ngay cả nửa đêm nói tìm là tìm, khiến lão chẳng ngủ ngon giấc. 
Dược vương thi châm khiến Hoàng đế tạm thời dễ chịu hơn. Lão mở mắt ra nhìn đồ đệ của Dược vương thu châm, nói với hắn: “Ngươi tên là Đan Cửu đúng không?” 
“Vâng.” 
“Ngươi nói xem lúc nào người của Yến vương tới?” 
“Cái này,” Đan Cửu mờ mịt: “Thần không biết.” 
“Vậy ngươi biết cái gì?” Lão Hoàng Đế lại giận dữ. 
Dược vương cũng nổi giận: “Ngươi trút giận lên đồ nhi của ta làm gì. Yến vương là người của hoàng thất các ngươi, lại không phải người nhà chúng ta, chúng ta làm sao biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-duc-hau-phu/985679/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.