“Không sao.” 
Tuyên Trọng An chẳng ừ hử. Lúc này hắn thấy tay nàng, nhắm mắt lại. 
“Ai siết?” Hắn hỏi, trong giọng nói toả ra hơi lạnh. 
“Ngày mai sẽ hết thôi.” Hứa Song Uyển chôn đầu vào bả vai hắn, hít thật sâu trong lòng. 
Không thể khóc nữa, lát nữa còn phải bái kiến Đỗ đại nhân. 
Tuyên Trọng An thấy nàng không muốn nói, ngay cả mặt cũng tránh né thì hắn chẳng hỏi nữa. 
Hắn giữ eo nàng để nàng thoải mái hơn, còn kéo tay nàng vào trong tay áo để sưởi ấm. 
Suốt đường đi hai vợ chồng đều không lên tiếng. Mãi đến khi cách Đỗ phủ một đoạn, bên ngoài vang lên âm thanh sắp tới Hứa phủ, Hứa Song Uyển mới ngồi thẳng dậy. 
Nàng đưa tay chỉnh quần áo, đồ trang sức. Nàng vừa đưa tay lên đầu chỉnh lại trâm cài thì hắn giữ tay giúp nàng chỉnh lại. 
“Đỗ đại nhân là thúc bá nhà ta, đợi lát nữa nàng theo ta gọi ông là Đỗ bá bá.” Tuyên Trọng An mở miệng nói, vuốt ve sau tai nàng. 
“Vâng.” Hứa Song Uyển khẽ đáp, liếc mắt nhìn hắn. 
“Mắt hết đỏ rồi.” Tuyên Trọng An chạm vào mắt nàng. 
Hứa Song Uyển nở nụ cười cảm kích với hắn, cảm ơn hắn vì đã không hỏi nhiều. 
“Nàng không có gì muốn nói với ta à?” Tuyên Trọng An lại hỏi. 
Nàng lắc đầu. 
Sắc mặt Tuyên Trọng An dịu đi, hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa. Lúc xuống xe, hắn đưa tay đỡ nàng. 
Đỗ phu nhân đứng chờ một bên nhìn thấy, bà cười mà không nói gì. 
Vị cô nương của Hứa gia này, tính tình khá được, chỉ mong sau này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-duc-hau-phu/985664/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.