“Tương cô cô…” 
“Hửm?” 
“Nếu Song Uyển không đồng ý thì người sẽ không đi à?” Hứa Song Uyển nhìn bà. 
Vu phu nhân hơi sửng sốt rồi cười rộ lên, bà chẳng sợ làm trưởng bối mà bị mất mặt nên liền nói thẳng, “Tự ta đi khác với cháu muốn ta đi cùng chứ.” 
Bà giống một con rắn mà dùng gậy đuổi cũng chẳng đi. Năm xưa Hứa lão thái gia có tòng long chi công[1] nên Hứa phủ mới thành danh môn, chứ trước đó ở kinh thành thì Hứa phủ cũng chỉ là hộ nhà nghèo nho nhỏ. Những năm gần đây Hứa lão thái gia coi trọng nhất là sĩ diện; Vu phu nhân biết được không ít chuyện nội bộ Hứa phủ, tính bà tàn nhẫn, nếu động tới bà thì bà cũng dám uy hiếp Hứa phủ. 
Mấy năm qua Hứa phủ không thể làm khó dễ bà, cũng chỉ biết thừa dịp mà châm biếm đôi ba câu. Vu phu nhân tuy hung hăng nhưng vẫn là kẻ thông minh, bà chưa chạm tới ranh giới nhẫn nại của Hứa phủ nên Hứa phủ mặc bà bám lấy danh tiếng nhà mẹ đẻ để mưu cầu sự nghiệp cho trượng phu. 
Hứa lão thái có bốn thứ nữ. Một người được đưa vào phủ Tĩnh Vương làm quý thiếp, khó sinh mà chết. Một người gả làm kế thất cho tuần phủ Giang Nam, mới treo cổ tự vẫn hai năm trước. Một người gả cho học sinh của Hứa lão thái gia, nhưng vị học sinh này gặp khó khăn, dính líu vào mấy việc bẩn thỉu, cả đời cũng chẳng có hy vọng thăng quan tiến chức; hiện tại đã lâu không hề ghé thăm Hứa phủ. Người cuối cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-duc-hau-phu/985651/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.