Tuyên Trọng An lại khẽ ho mấy tiếng. 
Thấy hắn ho liên tục, Thức Vương thả xuống quân cờ trong tay. Hắn cũng không muốn hỏi nhiều bèn thở dài, “Dừng ở đây thôi, ngươi nghỉ sớm đi.” 
Thức Vương đứng dậy chuẩn bị về phủ. 
Tuyên Trọng An định tiễn hắn thì bị ngăn lại, “Gió lớn, ngươi không cần tiễn.” 
“Không sao.” Tuyên Trọng An để tùy tùng phủ lên người áo lông đen, hắn nhẹ nhàng gật đầu với Thức Vương. 
Thức Vương cũng được thị vệ đưa cho áo lông, hắn biết có khuyên thì người kia cũng chẳng nghe nên đành kệ. 
Tuyên Trọng An tiễn hắn đến cửa sau. 
Cửa sau phủ Thức Vương chỉ cách cửa sau phủ Quy Đức Hầu một con ngõ. Từ cửa sau phủ Quy Đức Hầu, Thức Vương đi mấy bước đã về đến vương phủ của hắn. 
Gió không ngừng gào thét trong đêm tối. Tuyên trưởng công tử vẫn đứng ở cửa, hắn nhìn Thức Vương vào phủ, chắp tay vái chào Thức Vương, chờ vương phủ đóng cửa rồi mới quay về. 
Mới vừa vào cửa, hạ nhân đang chờ tại cửa đã thấp giọng bẩm báo với hắn, “Trưởng công tử, hầu gia tới.” 
Tuyên Trọng An gật đầu. Khi vào phòng, hắn thấy phụ thân đang im lặng nhìn chén thuốc bốc hơi nóng ở trên bàn. Hắn tiến lên hành lễ, “Phụ thân.” 
Quy Đức Hầu Tuyên Hồng Đạo nhìn trưởng tử ngồi xuống cạnh mình, “Mau uống lúc còn nóng.” 
Tuyên Trọng An bưng chén thuốc, một ngụm hết sạch. 
“Mẫu thân con muốn qua nhưng ta không cho. Mai bà ấy sẽ bận lắm, để bà ấy nghỉ ngơi đi. Con cũng nghỉ sớm đi, ngày mai là đón dâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-duc-hau-phu/985649/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.