Không nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của trưởng tử, Tuyên Trọng An đã xoay người bỏ đi.
Hắn không bỏ được bọn họ. Bọn họ là cốt nhục của hắn, là những đứa con mà thê tử Uyển Cơ yêu thương sinh ra vì hắn. Hắn nhìn bọn chúng được sinh ra, chăm sóc chúng trưởng thành, đứa nào đứa nấy đều là bảo bối trong lòng hắn, chảy huyết mạch của hắn.
Hắn biết tư vị làm cha.
Hắn cũng từng kiến công lập nghiệp, dốc hết hùng tâm tráng chí của mình, không phụ vinh quang của tổ tông, chưa phụ phó thác của tổ phụ lâm chung…
Mà toàn bộ những việc này đều có nàng bên cạnh.
Nàng ở bên hắn nhiều năm như vậy, hắn đã quen thuộc có nàng kề bên.
Nếu không giữ được nàng, vậy thì ở bên cạnh nàng thôi.
Tuyên Trọng An biết thê tử nghĩ như nào, nhìn sau khi nàng gặp lão Dược Vương, giữa hai hàng lông mày không giấu được sự lo lắng. Hắn giả vờ không biết, ngồi bên cạnh nàng xem sử viết sách, nàng không hỏi rõ, hắn liền không mở miệng.
Ngọc Quân lại đây thương lượng với mẫu thân về việc thành hôn của huynh trưởng, thấy mẫu thân nói chuyện hai mắt vẫn luôn dõi theo phụ thân. Thấy thế, đầu tiên nàng không mở miệng, đợi sau một lần bị phụ thân phát hiện mẫu thân nhìn lén, mỉm cười với mẫu thân. Ngọc Quân bật cười vì sắc mặt xấu hổ của mẫu thân, kề sát bên tai lặng lẽ nói với mẫu thân: “Còn chưa nhìn chán à nương?”
Hứa Song Uyển bị con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-duc-hau-phu/3326644/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.