Nói đoạn.
Có lẽ trời đã quá khuya, khi An Vĩ giật mình tỉnh giấc và nhìn đồng hồ,"12 giờ rồi sao?",Thì ra cô ngủ một giấc đã trên sáu tiếng đồng hồ. Bên ngoài lúc này cũng đã im lìm, có lẽ cả nhà cũng đã đi ngủ hết rồi.
Nhìn thấy cây đèn ngủ ở đầu giường mở le lói, An Vĩ nhớ lại hồi sập tối có cho ai đó mượn đồ, có lẽ lúc đó mở đèn rồi quên tắt, lại nhìn đến cái ánh sáng nhỏ nhoi của cây đèn mà phát bực, với cái ánh sáng này thì có mở cũng như không, thôi thì tắt quách cho rồi. Nói luôn đi đôi với làm chính là tác phong của An Vĩ, cô liền nhõm người lên tắt đèn.
Chỉ là vừa nhõm dậy ánh mắt An Vĩ lóe qua một tia sáng rồi tắt, phía trên bàn chỗ đèn ngủ của cô có một mâm cơm được dọn sẵn, cơm nước cùng thức ăn còn đang bốc khói nghi ngút, An Vĩ xoa xoa cái bụng cũng đang đói, cốc cần biết là ai làm cơm, định bụng ăn trước rồi tính, nhưng vừa cầm lên cái chén An Vĩ liền nhíu mày, cái chén cơm nóng hôi hổi đang bốc lên từng đợt nhiệt khí thế nhưng lúc chạm đến lại lạnh như nước đá.
An Vĩ chau mày, đôi mắt đột nhiên ánh lên một tia sáng vàng như mắt mèo, chỉ thấy mâm cơm lúc nãy còn thịt cá ngon ngọt thì bây giờ toàn đá và đất, An Vĩ quăng lại cái thứ trong tay mà lúc nãy cô gọi là chén đi, sau đó leo trở lại lên giường.
Vừa nằm trở lại giường thì bàn tay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-du-vi-the/437531/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.