Chương trước
Chương sau
Tân Thành một thành phố nằm ở phía Bắc Trung Quốc, là một thành phố đang phát triển, là thành phố có nhiều cô nhi viện nhất cả nước, nơi đây tỉ lệ những gia đình bỏ rơi con cái vô cùng nhiều, đây cũng là một vấn đề nan giải cho các cấp nhà nước.

Gần chín giờ sáng Bùi Mặc đã hạ cánh xuống sân bay Tân Thành, vừa bước ra cửa sân bay các phóng viên, nhà đài truyền hình đã bao vây xung quanh nhưng đều bị hắn làm ngơ, không thèm đếm xỉa.

Phía sau là A Trạch cùng bốn tên đàn em khát nối đuôi theo, vẻ mặt ai nấy trông như thú dữ, ngay trước mặt có một đoàn người gương mặt mừng rỡ đợi hắn đến.

“ Bùi tổng, tôi từ cô nhi viện Dream đến đón anh “.

“ Không cần, tôi đi xe riêng “.

Bùi Mặc hấc tay, đi về phía chiếc Cadillac màu đen ở cách đó vài bước chân, vừa dứt câu liền leo lên xe, để lại bọn người kia chỉ biết nhìn anh cười ngượng.

Hơn hai mươi phút sau bọn họ đã đến cô nhi viện đầu tiên, là một nơi nằm gần bìa thành phố Tân Thành, cô nhi viện Dream. Xe vừa dừng ngay trước cổng từ bên trong một đám người nhanh nhẹn đi ra đi đầu tiên là một người phụ nữ lớn tuổi, đứng nghiêm nghị cúi đầu chào Bùi Mặc.

“ Chào mừng Bùi tổng, tôi là viện trưởng của nơi này, thành thật cảm ơn anh đã đến “.

Bùi Mặc không nói gì chỉ gật đầu nhẹ rồi đưa mắt sang phía A Trạch đang đứng ngay phía sau, hắn bắt gặp ánh mắt của anh liền hiểu ý, cất lời ngay: “ Được rồi, chúng ta bắt đầu đi “.

Viện trưởng liền gật đầu nghe theo, đưa Bùì Mặc đi tham quan khắp nơi, bước vào cô nhi viện đã thấy liền những đứa bé lóc chóc đang chơi đùa với nhau chỉ tầm từ một đến bảy tuổi, nơi này cũng được coi là rộng rãi nên cũng rất thoải mái cho các bé thỏa thích chạy nhảy, mọi thứ ở đây cũng rất đầy đủ tiện nghi.



Đi đến từng căn phòng, phòng ngủ ở đây tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, Bùi Mặc bị viện trưởng dắt đi hết chỗ này đến chỗ khác đến mức hoa mắt, vốn dĩ hắn cũng không muốn đến mấy chỗ này, đi đến một căn phòng bên trong không có chút ánh sáng nào, không khí cũng rất ngột ngạt, trên chiếc giường nhỏ một cô gái đang cuộn mình ngủ say, dáng người rất nhỏ nhắn, Bùi Mặc liền chùn bước nhướng mày dán chặt vào cô gái nhỏ kia, hắn liền chầm chậm bước vào trong dáng vẻ cô gái nhỏ khi ngủ lại có thể tỏa ra một sức hút mê người đến vậy, hình ảnh cô co ro nép mình vào góc giường lại có thể khiến Bùi Mặc nhìn không chớp mắt lấy một cái, hắn như thể bị cướp mất hồn phách, khóe miệng hơi nhếch lên.

A Trạch đứng bên cạnh liền nhìn hắn khó hiểu, tiến sát lại gần lay lay cánh tay Bùi Mặc. Hắn liền thở hắc một cái rồi quay sang phía viện trưởng cất giọng lạnh

“ Cô gái này thế nào? “

Viện trưởng bước lên vài bước, kính cẩn nói: “ Cô bé tên là Vận Nhi, 15 tuổi, từ lúc sinh ra đã bị bỏ rơi trước cổng cô nhi viện, cô bé rất sợ tiếp xúc với người khác nên cả ngày chỉ co ro mình trong phòng như vậy “.

“ 15 tuổi? “, Bùi Mặc nói khẽ rất khẽ dường như chỉ có một mình hắn nghe thấy, lại một lần nữa dán chặt ánh mắt mình vào cô gái nhỏ, nhướng một bên mày không hề suy nghĩ gì liền cất giọng lạnh: “ Tôi muốn nhận nuôi cô bé “.

“ Lão đại, anh... “, A Trạch vừa nghe liền lóe lên tia kinh ngạc, cậu ta như thể nghe thấy một chuyện phi thường, người đàn ông trước mắt mình lại có thể mở miệng nói lời này, A Trạch cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Không chỉ mình A Trạch ngay cả viện trưởng và những người ở đó cũng bất ngờ không kém, bà ta nhìn chằm vào Bùi Mặc nhìn ánh mắt kiên định của hắn bà biết rõ đây không phải chỉ là lời nói vui, viện trưởng chậm rãi cất giọng: “ Nhưng thưa anh, theo quy định người muốn nhận nuôi cô nhi phải hơn đối tượng mình muốn nhận nuôi từ hai mươi tuổi, còn anh chỉ cách cô bé,....khoảng mười bảy tuổi, những vấn đề khác đều được nhưng về tổi tác thì anh không thể nhận nuôi cô bé “.

Bùi Mặc không quan tâm nhiều chuyện như vậy càng không muốn nghe bà ta dài dòng, luyên thuyên với mình, hắn trừng mắt, từng chữ từng chữ mang đầy sát khí: “ Tôi không quan tâm chuyện đó, tôi tôi muốn cô bé này“.

Ánh mắt chứa lửa kia như thể muốn thiêu cháy viện trưởng, bà ta liền run rẩy, lùi lại, hắn biết mấy thứ quy tắc đó là bắt buộc nhưng đối vơi hắn lời nói của hắn chính là quy tắc, hắn đã muốn thứ gì thì phải có cho bằng được thứ đó, lần này cũng không ngoại lệ.

Viện trưởng không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Mặc, bà ta biết rõ người trước mặt uy quyền đến mức nào dù không muốn cũng không thể làm trái lời hắn, vừa run vừa nói: “Bùi tổng, vậy anh muốn,...muốn nhận nuôi với thân phận gì “..

“ Là anh trai “, Bùi Mặc cất giọng lạnh, rồi nhớng mày nói tiếp: “ Tôi cho bà nửa tiếng để làm thủ tục, tôi còn chuyện khác phải làm“



Nói xong Bùi Mặc ra hiệu cho A Trạch bỏ đi một hơi, để lại viện trưởng cùng với mấy người kia lo sợ, run rẩy, bọn họ bị anh làm cho mất hết hồn vía.

Bọn họ liền nhanh chân đi lo mọi thứ, từ việc chuẩn bị thủ tục, chỉnh trang lại cho Vận Nhi, còn tỉ nỉ giải thích cho cô hiểu rằng cô sắp được một người khác nhận nuôi, Vận Nhi là một cô gái ngây ngô, cô không hiểu gì về mấy chuyện này, nên khi nghe thấy viện trưởng nói cô chỉ vâng, dạ nghe theo.

Đúng nửa tiếng sau Bùi Mặc lại quay lại, đi cùng là A Trạch, không chậm một giây nào vừa xuất hiện đã khiến bà viện trưởng lại run rẩy đối mặt.

Bùi Mặc nhìn vào bên trong căn phòng của cô gái nhỏ, cất giọng lạnh: “ Đã xong hết chưa “.

“ Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong cả rồi, chỉ cần anh ký nhận nữa là có thể đưa cô bé đi “, bà ta cúi rạp đầu trước anh, đối với một trường hợp nhận nuôi khác thì thời gian chuẩn bị phải mất đến vài ngày thậm chí là còn không có cơ hội nhận nuôi nhưng vì lần này là Bùi Mặc, vì là hắn nên những thứ quy định đó không thể mang ra nói.

Vận Nhi mơ màng ngồi trong phòng, Bùi Mặc chầm chậm đi vào, hắn ngồi một chân đối diện trước mặt cô, bây giờ hắn mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp ngọt ngào của cô gái nhỏ này, thật sự là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to màu nâu sẫm vừa ngây thơ vừa óng ánh như có nước, gương mặt này khiến Bùi Mặc như đang lơ lửng trên mây, xém một chút là hắn không kìm được bản thân mình.

Bùi Mặc khi nói chuyện với cô lại dịu dàng đi vài phần: “ Vận Nhi, là tên của em? “.

“ Vâng ạ “, Vận Nhi từ từ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Bùi Mặc liền có chút sợ hãi, lùi người né về sau.

Bùi Mặc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, trấn an: “ Đừng sợ, từ nay tôi chính là anh trai em, tôi sẽ không làm gì em đâu “.

Vận Nhi nhìn thấy người đàn ông trước mặt vô cùng dịu dàng, lại nói chuyện rất nhỏ nhẹ với mình cô liền từ từ lấy lại bình tĩnh, tuy không hiểu anh đang nói gì chỉ biết gật đầu rồi vâng, dạ trả lời anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.