Trời đêm nhanh chóng kéo đến, gió lạnh cũng ngày một thổi lớn, Vận Nhi cũng không biết mình đã chạy được bao xa rồi, bây giờ cô mới dám quay đầu nhìn lại. Vận Nhi khom người nắm lấy hai đầu gối thở hỗn hễn, cơ thể lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, nhìn xuống hai bàn chân mình đang rỉ máu lúc cô nhảy khỏi cửa sổ đã vô tình bị thương nhưng lúc đó không có tâm trí đâu mà đứng lại xem vết thương nữa, chỉ nghĩ có thể chạy khỏi Châu gia thật nhanh, thật may lúc đó ông trời thương cô không hiểu vì sao lúc đó bọn vệ sĩ rủ nhau đi hết cô mới có cơ hội trốn khỏi, nếu không cũng không biết phải bị giữ lại ở Châu gia đến bao giờ.
Vận Nhi thở dài một hơi, cô đưa mắt nhìn xung quanh, con phố này lạ quá chưa từng thấy qua bao giờ cũng chưa từng đến đây, cô chỉ muốn tìm về lại biệt thự của Bùi Mặc nhưng không ngờ lại đi lạc đến nơi này, cả ngày dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể nhớ được con đường về đó, cứ chạy hết nơi này đến noi khác bây giờ còn chạy sang một nơi lạ hoắc, Vận Nhi bắt đầu thấy sợ, nơi cô đang đứng cũng chỉ có vài cây cột đèn, ánh sáng chỗ có chỗ không, hai bên đường cây cối xum xuê, nhà cũng chỉ có vài ba căn xập xệ, phong cảnh nơi này u ám đáng sợ vô cùng.
Cô bất giác co ro người bước đi, con đường phía trước hoàn toàn u tối, chỉ thấy xa xăm có một ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-du-muon-danh-thien-than-de-yeu/2945671/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.