Bên trong Hoài niệm thư xã đã khôi phục yên lặng, trên mặt Dư Chí Văn tràn đầy râu ria nhìn không ra hình dáng rồi, Thư Mai cùng Dư Chí Văn tuy rằng thấy được, nhưng lại không thể đụng vào nhau.
Hứa Tình Thâm nhìn tay Dư Chí Văn lơ lửng trên không trung, trong mắt mang theo tình ý dạt dào, nhất thời có chút hơi giật mình, ngược lại Thư Mai trước nhìn thấy Hứa Tình Thâm, mới thu liễm một chút nói với Hứa Tình Thâm:“ Chủ nhân.”
Dư Chí Văn lúc này mới ý thức được bản thân luống cuống, cũng nhìn về phía Hứa Tình Thâm, đối với Hứa Tình Thâm, Dư Chí Văn là cảm tạ, nếu không có cô, hắn sẽ không lại một lần nữa nhìn thấy Thư Mai.
Coi như là cùng Thư Mai thiên nhân vĩnh cách*, nhưng mà có thể lại một lần nữa nhìn thấy Thư Mai, đối với Dư Chí Văn mà nói, đã là vô cùng may mắn.
*đại khái giống như âm dương cách biệt
Dư Chí Văn vội vàng hướng thiếu nữ mười mấy tuổi này nói:“ “Đa tạ bạn học nhỏ, nếu như không phải là ngươi, chỉ sợ ta đời này, sẽ không gặp lại Thư Thư nữa, chỉ cần bạn học nhỏ ngươi có cần, ta Dư Chí Văn nhất định xông pha khói lửa**!”
** vào nơi nước sôi lửa bỏng.
Lời nói của Dư Chí Văn như chém đinh chặt sắt, lúc này Hứa Tình Thâm mới nở nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đúng là xinh đẹp cùng nụ cười chí tại tất đắc***, nàng chờ, chính là một câu nói kia của Dư Chí Văn!
***có nghĩa là: thắng lợi đã được nắm chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-dong-chi-thien-kim-than-con/20665/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.