Khi Ngu Tử Ngân một lần nữa mở mắt, chân trời đã hiện ra tia sáng bình minh.
Một mùi hương kỳ lạ truyền đến lỗ mũi, Tử Ngân tập trung nhìn đống lửa trước đó không xa, trên lửa còn nướng mấy con cá. Ở cạnh suối đúng là thuận lợi ở điểm này.
「Ngươi tỉnh」
Hình Xuân ngồi bên đống lửa quay đầu nhìn Ngu Tử Ngân, liền cầm một con cá đi tới, đem nhánh cây xuyên qua thân cá đặt vào trong tay Tử Ngân.
「Ăn đi. Ngươi có lẽ không thấy đói, nhưng dù sao cũng bị thương, lại chảy nhiều máu như vậy, vẫn nên ăn chút gì để lấy lại sức」
「Ân, đa tạ」
Ngu Tử Ngân cúi đầu, mới phát hiện y phục của mình đã được cởi, mũi tên trên lưng cũng đã rút ra. Hiện tại trên miệng vết thương, phủ một tầng dược thảo màu xanh. Điều này khiến hắn có chút bất ngờ.
「Ngươi biết y thuật?」 Hắn hỏi Hình Xuân.
Hình Xuân cười cười:「Có biết một chút」
「Thật sao? Nhưng ngươi trước kia không phải……」
「Ân?」 Hình Xuân nhìn mặt Ngu Tử Ngân có vẻ như muốn nói rồi lại thôi, rất nhanh liền hiểu được, ha ha cười,「Nga, ngươi muốn nói ta trước kia không phải tiểu thâu (ăn trộm) sao, đúng không?」
Ngu Tử Ngân căng khóe miệng một chút.
Tuy nói chuyện này, lúc trước do chính Hình Xuân nói ra, mà Ngu Tử Ngân thật chất cũng không để ý đến, nhưng nói ra như vậy, chung quy cảm thấy có chút tổn thương người kia.
「Việc đó không phải rất tốt sao?」 Hình Xuân lại nhanh nhẹn tiếp lời.
「Rất tốt?」 Ngu Tử Ngân ngạc nhiên, không theo kịp ý nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-tinh-thuong/140837/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.