Tất cả mọi người đều nhìn thấy gương mặt thoáng vỡ ra của bà, Quế Hoa quả nhiên có mối quan hệ không tầm thường với Thệ Thủy, bây giờ phải xem làm sao để cạy miệng bà ta thôi.
Yến Tam Hợp không giục nữa, mà kiên nhẫn chờ đợi.
Một bà lão gánh phân hèn mọn, không phải là không có cơ hội kể chuyện cũ, mà bởi vì chẳng ai chịu lắng nghe lời bà.
Nhưng dù là người hèn mọn, thì cũng có lúc muốn tìm người để tâm sự.
Bà từng quen biết ai, đã trải qua chuyện gì, tại sao lại biến thành cái dạng này...
Huống chi bà còn một người quan gia.
Người già cho dù cầm khăn lau thì cũng có ký ức không xóa đi được, nếu không nói thì sẽ phải mang vào trong quan tài.
Hồi lâu, đôi môi khô nứt của Quế Hoa giật giật: “Am, am Thủy Nguyệt ở đâu?”
“Ở ngoại ô phía tây ngoại thành, là một nơi non xanh nước biếc.” Yến Tam Hợp: "Thệ Thủy xuất gia ở đó, rất được các ni cô hoan nghênh, thường giảng kinh Phật cho các bà, lão Am chủ cũng không giảng kinh Phật tốt bằng bà, vì bà hiểu rõ tường tận thấu đáo.”
Đôi mắt đầy nếp nhăn của Quế Hoa lóe lên chút ánh sáng.
Không đủ.
Yến Tam Hợp tiếp tục thả con tép, bắt con tôm.
“Kinh Phật dù thâm diệu đến mức nào thì bà đều có thể ngộ ra, bà còn viết chữ đẹp, kinh Phật bà chép ra các ni cô đều tranh nhau xin cho bằng được.”
Ánh mắt Quế Hoa lại sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3698462/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.