Trong bụi cỏ, vừa vặn một đèn lục giác cung đình dựng thẳng, chân bà lão kia vừa khép đứng ở dưới ánh đèn, một vầng trăng sáng xuất hiện ở trên chân của bà.
Chỉ là, vầng trăng này ảm đạm hơn đôi giày mà Tĩnh Trần rất nhiều.
Tiểu Bùi gia kinh ngạc không thôi.
Một bà lão hốt phân, làm sao có thể mang đôi giày năm lượng bạc?
Lúc tiểu Bùi gia đang kinh ngạc xuất thần, thì Yến Tam Hợp đã không chút do dự đi qua.
“Bà bà, bà tên gì?”
Bà lão run lẩy bẩy xoay người: “Ngươi không phải muốn lấy lại bạc mới cho chứ, không thể được!”
“Cho ngươi, thì là của ngươi.”
Nàng vừa để ý sắc mặt bà lão, vừa thử thăm dò nói: “Giày trên chân ngươi ta từng thấy ở bên ngoài, dưới ánh đèn cũng có vầng trăng sáng như vậy.”
Bà lão chân tay luống cuống nhìn Yến Tam Hợp, chậm chạp lui về phía sau.
Giọng Yến Tam Hợp thoáng dịu dàng: "Là tại một đám tang.”
Khóe mắt bà lão đầy nếp nhăn, tự dưng run lên một cái.
Cái run rẩy này, Yến Tam Hợp nắm bắt được hết sức rõ ràng, suy nghĩ một hồi, nàng quyết định thực hiện một thách thức thật sự.
"Nơi làm tang sự là am ni cô, ni cô chết tên Tĩnh Trần, khi còn sống nàng nói nàng từng là hoa khôi của giáo phường ti, ở chỗ này suốt chín năm."
Yến Tam Hợp nói rất chậm, chậm đến mức tiểu Bùi gia nhịn không được muốn cười, nghĩ bà đồng ngươi đúng là giỏi bịa chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3698459/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.