Bùi Tiếu đi vào sương phòng phía đông, Tạ Tri Phi mở to hai mắt chờ hắn.
Ánh mắt đối diện, hai người đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Bùi Tiếu ngồi xuống bên giường, chỉ vào Tạ Tri Phi, lại chỉ vào ngực mình: Bà nó, hồn bị ngươi dọa xuất ra ngoài rồi!
Hai hàng lông mày Tạ Tri Phi nhíu lại: Bà nó, ta đau muốn chết nè!
Bùi Tiếu bĩu môi ra bên ngoài: Yên tâm, đều sắp xếp tốt rồi, không để Tam gia ngươi chịu đau oan uổng đâu.
Lông mi Tạ Tri Phi khép lại, phát ra một tiếng tức giận: "Yến?”
Bùi Tiếu: "Người không sao, chân bị thương một chút.”
Tạ Tri Phi đè nén lửa giận: Bị thương như thế nào?
Bùi Tiếu vỗ trán một cái.
“Ai da, bận rộn quá lại quên hỏi.”
Con dao trong mắt Tạ Tri Phi vung qua: Có tin chờ ông khỏe lại, đè ngươi xuống đất đánh một trận không?
Bùi Tiếu tức giận, mở miệng nói chuyện: "Tiểu gia ta không ở bên cạnh nương tử nhà mình, đến đây canh giữ ở chỗ này, ngươi còn muốn đánh ta, lương tâm ngươi ở đâu hả? Chó ăn rồi sao? Có biết vì hai người các ngươi, chân của ta chạy biết bao nhiêu vòng không?”
Lúc này, Chu Thanh bưng chung thuốc đi vào.
“Đây là Ma phất tán Bùi thái y kê cho Tam gia giảm đau?”
Trên người Tạ Tri Phi đang đau như lửa đốt, suy yếu nói: "Nhanh.”
Uống một liều thuốc, cơn buồn ngủ ập tới, hắn cố chống mí mắt: “Minh Đình, ngươi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537970/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.