Trong Thế An viện, từng chậu máu được bưng ra, khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
Tạ Nhi Lập thấy sắc mặt lão phu nhân còn trắng hơn tờ giấy, sợ bà lo quá sinh bênh, vội vàng đi vào đông sương phòng nói nhỏ ở bên tai Bùi Ngụ vài câu.
Bùi Ngụ đi ra gian ngoài: “Đừng chờ ở đây, Tam gia không tỉnh lại sớm như vậy đâu. lão phu nhân, phu nhân, đều về đi, chỉ là vết thương ngoài da, không có chuyện gì lớn đâu.”
Tạ Nhi Lập lập tức phụ họa: “Người đâu, đỡ lão phu nhân, phu nhân trở về phòng.”
Chu thị thông minh tiến lên nâng lão phu nhân dậy.
“Tổ mẫu yên tâm, ta sẽ canh giữ ở đây, không đi đâu cả, lát nữa tam đệ tỉnh, ta sẽ nói cho người biết.”
“Được!”
“Ta không đi!” Ngô thị lau nước mắt nói: "Ta phải ở chỗ này chờ Tam Nhi tỉnh lại.”
Lão phu nhân quay đầu, nhìn Ngô thị một cái, Ngô thị không dám nói nữa, lại gạt lệ, nói với Bùi Ngụ: "Tam nhi sợ đau nhất, Bùi thái y, các ngươi nhẹ tay một chút, đừng làm nó đau nhé!”
Sao lại nói thế?
Tạ Nhi Lập áy náy nhìn Bùi Ngụ, âm thầm nhận lỗi thay mẫu thân.
Bùi Ngụ biết tính tình Ngô thị, cũng không để trong lòng: “Chắc chắn, chắc chắn rồi.”
Vừa dứt lời, Tạ Uyển Xu đã vội vàng đỡ Liễu di nương vào viện.
Liễu di nương thấy lão phu nhân muốn đi, vội vàng đẩy tay nữ nhi ra, tiến lên nói: "Trong lòng phu nhân chắc chắn không yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537968/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.