Tạ Tri Phi nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Đã chết.
Từ Thịnh khom lưng cúi đầu.
Tạ Tri Phi đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào hắn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, giống dã thú trong khốn cảnh.
Từ Thịnh bị dọa đến thân thể run lên, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Đánh tiếp cho ta.”
“Vâng!”
Đám người lại tiếp tục đánh đấm.
Bỗng nhiên, từ xa xa truyền đến vài tiếng ngựa hí.
Từ Thịnh nhìn lại.
Đầu tiên hắn nhìn thấy bụi đất văng xa, tiếp theo là mấy chục con ngựa, người trên ngựa thân mặc áo giáp, tay cầm trường đao... Thế mà lại là Cẩm Y Vệ!
Cẩm Y Vệ sao lại tới đây?
Giờ phút này, nếu Từ Thịnh có thể cúi đầu nhìn Tạ Tri Phi, thì chắc chắn có thể nhìn thấy khóe miệng chảy máu của hắn, chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
“Từ gia, chết chắc rồi!”
……
“Điện hạ.”
Thị vệ đi vào đình nghỉ mát, lấy trong ngực ra một cuộn trúc.
Triệu Diệc Thời nhận lấy cuộn trúc, rút lấy một tờ giấy bên trong mở ra nhìn, một lúc lâu cũng không nói gì.
Bùi Tiếu không nhịn được: “Sao rồi?”
“Tự mình xem đi.” Bùi Tiếu cầm mật thư vừa nhìn, hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài.
Nương tử cũng bảo vệ được rồi
Chuyện cũng đã thành rồi.
Tạ Ngũ Thập, ngươi làm tốt lắm.
“Hoài Nhân, ngươi nói với Thẩm Trùng, không cần đưa nương tử ta tới đây, trực tiếp đưa tới Tạ phủ, ta đến Tạ phủ chờ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537966/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.