Trong cung.
Bảy vị đại nhân nội các đồng loạt dời bước khỏi thiên điện.
Hôm nay triều sự bàn bạc rất muộn, hoàng đế ban cơm chiều, nói muốn quân thần cùng dùng bữa, đây là chuyện tốt đã lâu không có.
Tạ Đạo Chi đi ở cuối cùng, trong lòng cân nhắc thâm ý mấy câu nói vừa rồi của Hoàng đế.
“Tạ đại nhân.”
Tạ Đạo Chi theo âm thành nhìn lại, chỉ thấy có một tiểu nội thị trốn ở góc tường, thò ra nửa cái đầu, liều mạng nháy mắt với hắn.
Tạ Đạo Chi nhìn người phía trước, vội xoay người đi qua: “Chuyện gì?”
Tiểu nội thị kiễng mũi chân, che miệng thì thầm bên tai Tạ Đạo Chi, lời còn chưa nói xong, mặt Tạ Đạo Chi đã xanh mét.
“Tin tức là thật?”
“Cực kỳ chính xác.”
“Đa tạ, tiểu công công.” Hắn móc ra bạc trong tay áo, nhét hết vào trong tay tiểu nội thị, còn mình thì vội vàng quay về phía sau mấy vị nội các đại nhân, cao giọng nói: “Các đại nhân đi trước một bước, hạ quan đi vệ sinh một chuyến.”
“Tạ đại nhân, tuổi tác của ngài cũng không lớn, sao gần đây đi tiểu nhiều vậy?”
“Thận hư.” Tạ Đạo Chi không có tâm tư đùa gỡn với bọn họ, dùng hai chữ chặn miệng của tất cả mọi người lại, rồi vội vàng rời đi.
Đợi đến khi không có người, bước chân của hắn mới chậm lại.
Lão Tam mất tích kỳ lạ? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trước không nói đến những thủ hạ của lão Tam ở Ngũ Thành Binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537963/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.