Yến Tam Hợp lại rất kinh ngạc.
Cái nhìn đầu tiên của con người, hầu như đều là tướng mạo, đẹp hay xấu, cao hay thấp, béo hay gầy...
Đây là những thứ trực quan nhất.
Mà Tĩnh Trần lại khiến cho người ta cảm giác rất yên tĩnh?
Yên tĩnh là một loại khí chất.
Loại khí chất này phải cực kỳ xuất chúng, mới có thể khiến cho người ta xem nhẹ những thứ khác trên người nàng.
Vì thế, Yến Tam Hợp tiếp tục hỏi: “Vì sao người lại có cảm giác này?”
“Không biết.” Tuệ Như có hơi buồn bã nhìn ra bên ngoài phòng: “Cảm thấy nàng rất an phận, rất đúng bổn phận, không phải loại người nói nhiều, rất khác những nữ tử bình thường.”
Yến Tam Hợp: "Sự thật chứng minh thì sao?
Tuệ Như: "Đúng là như thế, Tĩnh Trần không nói nhiều, cũng không sinh sự, gặp ai cũng khách khí, mười tám năm qua, ta chưa từng thấy nàng nóng nảy với ai.”
Yến Tam Hợp: "Không một lần nào sao?”
Tuệ Như: "Yến cô nương, người như chúng ta, không muốn không cầu, không tranh không đoạt, còn có thể nóng nảy mặt với ai?”
“Yên tĩnh, nhẹ nhàng, tốt bụng.”
Yến Tam Hợp thầm suy nghĩ, lại hỏi: "Diện mạo của nàng thế nào? Bình thường, xinh đẹp, xuất chúng, hay là kinh diễm?”
Tuệ Như: "Đẹp, rất trắng trẻo.”
Yến Tam Hợp truy vấn: “Trắng trẻo là chỉ cái gì?”
Tuệ Như: "Gương mặt sạch sẻ, đến nửa nốt ruồi cũng không có.”
Yến Tam Hợp: "Ngày hôm qua ta thấy trong trong quan tài, hình dáng tay rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537956/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.