Lão phu nhân mặc dù không rõ chí hướng gì, nhưng ba chữ “đi lệch hướng” lại rất rõ ràng.
“Là chúng ta đi lệch, hay bọn họ?”
“Bọn họ rẽ hướng.” Lão phu nhân không chút hàm hồ: “Vậy thì không đáng tiếc.”
Tạ Đạo Chi thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa gắp thức ăn cho nương mình: “Chưa từng thấy ai thông suốt hơn nương.”
“Nhi tử, nương đây không phải là thông suốt, mà là biết điều.” Lão phu nhân cảm thán: "Nương không ra khỏi cửa, trời đất bên ngoài thế nào ta sao biết được? Con làm quan, ở trước nhà, nương không nghe con thì nghe ai? Nghe lời con trai là được rồi.”
Tạ Đạo Chi đứng lên: “Mẫu thân cứ từ từ dùng cơm, nhi tử vào phòng phu nhân ăn.”
“Đi đi, đi đi!” Lão phu nhân lo lắng, lại dặn dò một câu: "Nói chuyện với phu nhân đàng hoàng, mặc dù nó không thông minh, nhưng tâm địa tốt, những năm này sống cũng không dễ dàng.”
“Vâng!”
……
“Cái gì?”
Ngô thị giật mình, Tam Nhi mời Yến Tam Hợp ăn cơm?
Sao lại mời?
Không phải hôm qua mới cùng nhau dùng cơm sao?
Ngô thị nắm chặt khăn tay, cau mày, thế phải nói sao với Y Vân đây!
“Lão gia đến rồi.”
Ngô thị vội vàng đứng dậy nghênh đón, cười làm lành nói: "Lão gia đã dùng cơm chưa?”
Tạ Đạo Chi: "Còn chưa, vừa mới thỉnh an lão phu nhân xong.”
“Lão phu nhân đã dùng rồi chứ?”
“Đang dùng.”
Ngô thị vội bảo hạ nhân dọn cơm, lại tự mình lấy khăn ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537944/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.