Bùi Tiếu nghe lời này, lòng tràn đầy vui mừng, đang chờ không kịp muốn gặp bà đồng Yến.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy cực kỳ không thỏa đáng.
Hắn là nhớ thương Yến Tam Hợp, nhưng đây là chuyện riêng tư, không thể nói ra được.
Yến Tam Hợp người ta mặc dù không thèm để ý những thứ này, nhưng dù sao cũng là một cô nương, mình khốn nạn thì không sao, nhưng thanh danh của cô nương nhà ngươi ta không thể phá hỏng được.
"Đỗ Y Vân, ai nói ta nhớ nàng ấy? Nàng từng giúp ta một việc, ta chỉ đi cảm ơn người ta thôi."
"Thì ra là thế!" Đỗ Y Vân cắn môi, yêu kiều dịu dàng nói: "Minh Đình ca, ta dùng từ không đúng, huynh đừng để ý."
"Được rồi, đại nam nhân không so đo với cô nương."
Ngô thị trừng mắt nhìn Bùi Tiếu: "Người đâu, mời Yến cô nương tới, nói phu nhân muốn xin lỗi chuyện hôm qua với nàng."
"Mẫu thân, tuyệt đối không thể." Tạ Tri Phi lên tiếng ngăn cản: "Tính tình của nàng..."
Sắc mặt Ngô thị trầm xuống.
Ai cũng có thể ngăn, chỉ có lão tam là không thể ngăn, trưởng bối nhận lỗi với vãn bối, tư thái này đã đủ thấp rồi. Lão Tam ngăn cản là sợ mình ăn nàng sao?
Tạ Tri Phi liếc nhìn sắc mặt mẫu thân, quay đầu dặn dò nha hoàn chạy đi: "Đi mời Yến cô nương tới, lúc mời thái độ cung kính một chút."
"Vâng, Tam gia."
Nha hoàn nhanh nhẹn chạy đi.
"Tính cách của Yến cô nương thế nào vậy, huynh nói cho ta nghe thử đi?" Đỗ Y Vân hơi ngẩng đầu, ngây thơ hồn nhiên hỏi/
Tạ Tri Phi thản nhiên liếc nhìn Đỗ Y Vân, nói với Ngô thị: "Nàng tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện, đợi lát nữa lại chọc mẫu thân không thoải mái."
Ngô thị thở phào nhẹ nhõm, giận dữ nói: "Ta là trưởng bối, có thể so đo với tiểu bối nàng ư."
"Tam ca yên tâm." Ánh mắt Đỗ Y Vân mềm nhũn, giọng nói dịu dàng: "Ta cũng sẽ cẩn thận."
Tạ Tri Phi chỉ cười, không nói lời nào.
......
Một khắc đồng hồ sau, Yến Tam Hợp mặc một thân xiêm y màu xanh, cực kỳ thuần khiết đi tới, phía sau còn có Lý Bất Ngôn đi theo.
Lý Bất Ngôn mặc một bộ áo dài nam nhân, tóc buộc lại, anh khí bức người, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng.
Ngô thị nhìn thấy thì khẽ nhíu mày.
Một hạ nhân, nam không nam, nữ không nữ, còn thể thống gì!
Thức ăn bày ở Noãn Các, trên một cái bàn tròn nho nhỏ, năm người ngồi rất rộng rãi.
Một nồi canh vịt hầm hồng sâm từ Lục gia mang đến đặt ở chính giữa, đang bốc hơi nóng.
Nha hoàn múc bát thứ nhất, đặt trước mặt Tam gia.
Tạ tam gia theo thói quen bưng đến trước mặt Ngô thị: "Mời mẫu thân ăn trước."
Ngô thị vỗ vỗ tay nhi tử: "Y Vân sai người hầm mấy canh giờ, hầm nát nhừ, con ăn thêm mấy chén đi."
"Tam hợp, ngươi cũng ăn nhiều một chút."
Yến Tam Hợp thản nhiên nói: "Không cần."
"Yến tỷ tỷ, tỷ còn giận muội không?" Đỗ Y Vân cắn cắn môi: "Lần trước muội không biết tỷ là ai, cho nên thái độ hơi tệ, tỷ đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta."
Yến Tam Hợp: "Ngươi không đáng để so đo."
"......"
Khóe mắt Đỗ Y Vân đỏ bừng.
Tay cầm thìa của Ngô thị khựng lại, mày hơi nhíu, Tạ Tri Phi cực kỳ tinh mắt, vội dùng chân đá đá Bùi Tiếu.
"Phu nhân, Tam Hợp sợ nóng, hồng sâm tính nóng, cho nên nàng không thể ăn." Bùi Tiếu quay đầu, nói với Đỗ Y Vân: "Tủi thân gì nữa, nói thế chứng tỏ người ta không để ý chuyện này rồ đó."
Đỗ Y Vân khịt mũi: "Ai nói ta tủi thân, ta chỉ cảm thấy áy náy trong lòng!"
Ngô thị cười cười hòa giải: "Tam hợp, đừng so đo với Đỗ nha đầu, nàng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng tâm địa không xấu."
Liên quan quái gì đến ta!
Yến Tam Hợp nhướng mí mắt, hời hợt nhìn Tạ Tri Phi một cái, ngay cả "Ừ" cũng lười ừ một tiếng, cúi đầu dùng cơm.
Ngô thị đụng phải cái đinh mềm, trong lòng không thoải mái lắm.
Cô nương thì nên giống như Đỗ Y Vân, mặt nóng miệng ngọt, như vậy mới đáng yêu.
Nhưng lại ngại Yến Tam Hợp là người nhà ngoại của lão phu nhân, cũng biết nha đầu này tính tình lạnh lùng, con trai nhà mình lại từng cố ý dặn dò, nên cũng chỉ cười cho qua.
Ngô thị nhìn con trai, ý bảo hắn gắp thức ăn cho Đỗ Y Vân.
Tạ Tri Phi coi như không nhìn thấy, Ngô thị đành phải tự mình động thủ.
Đỗ Y Vân chợt cười tươi như đóa hoa, nhẹ nhàng cắn miếng ngó sen Ngô thị gắp cho nàng, khen: "Chua chua ngọt ngọt, ngon hơn đầu bếp nhà chúng ta nhiều."
"Ăn ngon thì ăn thêm hai miếng." Ngô thị sợ mình làm quá mức rõ ràng, lại gắp một đũa thức ăn vào trong đĩa Yến Tam Hợp.
"Chuyện trong nhà đều thỏa đáng rồi, về sau cứ yêm tâm ở đây, coi Tạ phủ như nhà của mình mình."
Yến Tam Hợp quét mắt nhìn đồ ăn Ngô thị gắp tới, thản nhiên nói: "Ăn không nói, ngủ không nói, phu nhân ăn cơm đi."
Ngô thị sửng sốt, quay mặt nhìn con trai, ý là bảo bà câm miệng hả?
"Còn nữa, không cần gắp thức ăn cho ta." Yến Tam Hợp lấy nấm trong đồ ăn ra: "Ta không ăn cái này."
Tay cầm đũa của Ngô thị run lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tạ Tri Phi không tiện nói rõ dáng vẻ ăn cơm của Yến Tam Hợp xưa nay vẫn thế, chỉ có thể đá đá Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu cười nói: "Phu nhân, ngươi mặc kệ nàng ta đi, nàng ta ăn cơm lúc nào cũng thế."
"Minh Đình ca, sao huynh biết rõ vậy?" Đỗ Y Vân cười híp mắt hỏi: "Huynh và Yến tỷ tỷ từng cùng ăn cơm sao? Chuyện lúc nào vậy?"
Kệ ông chứ!
Bùi Tiếu trực tiếp liếc mắt: "Ăn cơm đi bà cô, đừng tò mò quá mức."
"Trên đường Minh Đình về kinh thành, vừa khéo gặp Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi cười nhạt: "Ba chúng ta cùng đi theo đại ca trở về."
Đỗ Y Vân liếc mắt đưa tình nhìn Tạ Tri Phi: "Vẫn là Tam ca tốt với muội, không giống Minh Đình ca, hỏi huynh ấy gì cũng không kiên nhẫn cả."
Bùi Tiếu thầm cười gằn.
Ta thiếu kiên nhẫn ư? Ta là sợ bà đồng Yến chê ngươi phiền thôi!
Tạ Tri Phi cũng thầm cười gằn: Không phải giải thích cho ngươi nghe, ta là sợ nương ta hiểu lầm Yến Tam Hợp và Bùi Minh Đình thôi!
Trong lúc nhất thời, Noãn Các an tĩnh lại, ngoại trừ tiếng bát đũa ra thì không còn nghe thấy gì khác.
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp cúi đầu ăn cơm, lại nhìn mẫu thân thần sắc ảm đạm, đột nhiên có loại cảm giác mình bị kẹp ở giữa, trái phải đều chẳng biết làm gì.
Kỳ quái, sao ta lại có cảm giác này nhỉ? Hắn tự hỏi.
Lúc này, có nha hoàn mang theo hộp thức ăn đi vào.
Đại phu nhân nói nghe phu nhân ăn cơm ở đây, cố ý dặn phòng bếp thêm vài món, ra lệnh cho nô tỳ đưa tới.
Ngô thị cười híp mắt nói: "Đại phu nhân có lòng rồi, mang lên đây hết đi!"
Ba món ăn nóng hổi vừa dọn xong, nha hoàn trong phòng lão phu nhân lại mang theo hộp thức ăn đi vào.
Nói lão phu nhân thấy món rau trộn măng sợi hôm nay rất nhẹ nhàng khoan khoái, mời Yến cô nương, Đỗ cô nương và Bùi đại gia nếm thử.
Ngô thị cảm thấy rất có mặt mũi, lập tức sai người bỏ mấy món ăn nguội đi, đưa đồ ăn của lão phu nhân mang lên.
Các chủ tử ở gian trong dùng cơm, các nha hoàn thì ở gian ngoài trông coi.
Lý Bất Ngôn không biết nói câu gì, chọc cho bọn nha hoàn cười khanh khách.
Tiếng cười truyền vào trong, Ngô thị khẽ nhíu mày.
Đỗ Y Vân nhìn thấy thế thì trong lòng khẽ động, cố ý làm bộ thờ ơ.
"Yến tỷ tỷ, sao tỷ lại cho phép tỳ nữ của mình mặc xiêm y nam nhân, đúng là chẳng ra thế thống gì!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]