Quý Lăng Xuyên cứng rắn ư?
Không phải.
So với sự đau đớn thấu tim khi hóa niệm giải ma, thì nỗi đau da thịt này đối với hắn mà nói chẳng là gì cả. Hắn còn cảm thấy mỗi một trượng đánh xuống, thì tội lỗi của hắn lại nhẹ thêm một chút, vui sướng không nói nên lời."
Hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện nhỏ từ rất lâu trước đây.
Khí tam đệ vừa sinh ra, người hầu đều nói mặt mũi tam đệ rất giống hắn.
Hắn thấy tò mò nên len lén đi vào trong viện của bà.
Đó là một buổi chiều mùa hè.
Nha hoàn và vú nuôi nồi ngủ gà ngủ gật trong bóng râm, hắn đi thẳng vào trong phòng, gọi một tiếng "Di nương".
Bà đứng bật dậy, hơi luống cuống tay chân nhìn hắn.
"Ta đến xem Tam đệ!"
"Vậy... Vậy đi theo ta!"
Hắn theo nàng đi vào trong phòng, thấy tam đệ đang nằm trong nôi, thì không khỏi lầm bầm: "Giống gì ta đâu, xấu chết đi được."
Bà khẽ mỉm cười: "Đại gia, con đưa ngón tay mình vào trong tay đệ đệ, xem đệ ấy có túm lấy không."
"Ta sợ làm đệ đệ bị thương?"
"Không đâu."
Cho nên, hắn vươn ngón tay ra, cẩn thận đưa vào.
Đứa bé tựa như nhận ra, bàn tay nhỏ bé đột nhiên dùng sức cầm lấy ngon tay hắn, hắn hoảng sợ: "Mạnh ghê!"
"Đại gia khi còn bé cũng thích nắm ngón tay người khác, nắm rất chặt, cũng không chịu buông ra, sức còn lớn hơn đệ đệ con."
Hắn ngẩng đầu: "Sao người biết?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3384203/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.