Trên đời này có một loại cực hình, gọi là vạn tiễn xuyên tim.
Giờ phút này, Quý Lăng Xuyên cảm thấy thà rằng cho hắn chịu cực hình đó, cũng không muốn nghe thấy điều này từ miệng Yến Tam Hợp.
Đất trời chết lặng.
Hắn nửa quỳ nửa ngồi, nửa mặt thống khổ, nửa mặt dữ tợn, có máu tươi trong lòng ồ ạt chảy qua, nhưng bốn kinh tám mạch của hắn đã không cảm giác được đau đớn nữa rồi.
Chỉ cảm thấy lạnh.
Lạnh thấu xương.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến ngày lão phu nhân lâm chung, thuốc cũng không uống được nữa, các con cháu đều tụ tập trước giường, chờ bà trút xuống hơi thở cuối cùng.
Thế nhưng bà lại chẳng chịu trút đi.
Vú Trần thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, đã khom lưng tiến đến bên tai lão phu nhân.
"Lão phu nhân, người còn có cái gì không bỏ xuống được ư? Người nói ra đi, bọn nhỏ đều ở đây."
Lão phu nhân chậm rãi mở mắt, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng rơi vào trên người của hắn.
Nàng yên lặng nhìn một hồi, sau đó run rẩy vươn một tay ra khỏi chăn.
Không ai biết bà muốn làm gì, nhưng bàn tay kia đã vươn ra, dừng lại giữa không trung.
Hắn là trưởng tử, đứng ở gần bà nhất, do dự vài cái, chỉ có thể kiên trì tiến lên nắm lấy.
Đúng vậy.
Đây là lần đầu tiên trong năm mười năm sống trên đời hắn cầm tay lão phu nhân, khô héo gầy gò tựa như rễ cây khô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3382831/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.