Cả người Quý Lăng Xuyên đều đang run rẩy, tựa như có người cầm một cái rìu, bổ vào cái đầu ngoan cổ năm mười năm không đổi của hắn.
Một nửa là hối hận, một nửa là đau khổ.
"Hai huynh đệ các ngươi nghĩ bà ấy được lựa chọn à? Bà được lựa chọn vào Quý gia sao? Bà được lựa chọn đưa ngươi cho người khác sao?" Đáy mắt Yến Tam Hợp đỏ lên.
"Là ai ép và phải tính kế để leo lên vị trí chủ mẫu? Là ai ép và phải đối với Ninh thị như vậy? Là ai ép bà phải động thủ với tiểu thiếp của phụ thân ngươi? Là ai... ép bà từ một nữ ngư dân đơn thuần không biết toan tính biến thành người như vậy?"
Cả đám các ngươi, dựa vào cái gì?
Yến Tam Hợp phẫn nộ gầm thét trong lòng!
Một bàn tay to lớn đặt trên đầu Yến Tam Hợp.
Cô quay lưng lại.
Tạ Tri Phi không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy, sự dịu dàng trong mắt không kịp giấu, chỉ có thể ho khan một tiếng để che đi.
"Không nên quá kích động, giận quá hại thân." Dứt lời, hắn lùi lại đến cạnh cửa, lười biếng dựa khung cửa, trên mặt nhìn ung dung bình thản, nhưng trái tim lại đập thình thịch.
Kỳ quái, sao ta lại sờ đầu nàng đến nghiện rồi?
Yến Tam Hợp đi từ kinh hãi đến bình tĩnh, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi giây lát.
Mà giờ phút này Quý Lăng Xuyên, đã giống như con chó chết, ngồi phịch dưới đất, yên lặng chảy nước mắt.
Ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3382829/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.