Yến Tam Hợp thấy hắn đã hiểu rõ, thì khẽ gật đầu.
"Nếu như ta là Hồ Tam muội, trong lòng cất giấu một thanh mai trúc mã xa tận chân trời, rồi lại cả đời khó quên. Ta cực kỳ hiểu rõ hắn, bởi vì thiếu niên Ngô Quan Nguyệt không giấu ta chuyện gì, hắn sẽ nói đến hoài bão lớn lao của mình, nói đến nguyên nhân mình đến phố cổ ở, còn cả việc phụ mẫu bất hòa. Chúng ta kết duyên với Hắc Đản, cùng nuôi dưỡng nó, ta thường nhớ đến Hắc Đản. Vì vậy, một ngày nào đó ta hỏi hắn, tại sao ngươi lại đối xử tốt với chó như vậy?"
Tạ Tri Phi nhanh chóng tiếp lời.
"Ta nói cho Hồ Tam muội, tổ tiên Ngô gia chúng ta từng được chó cứu mạng, vì thế đã để lại tổ huấn, đời sau không được giết chó, ăn chó, chó là bằng hữu trung thành nhất của Ngô gia chúng ta."
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
"Rất nhiều năm sau, ta trở thành Quý lão phu nhân cẩm y ngọc thực. Có một ngày, ta vô tình nghe nói thảm án Trịnh gia diệt môn là do cha con Ngô Quan Nguyệt làm, thế giới của ta bèn sụp đổ."
Hai mắt Tạ Tri Phi sáng ngời, tiếp lời Yến Tam Hợp.
"Bà căn bản không thể tin được chuyện này lại là bút tích của Ngô Quan Nguyệt, trong trí nhớ của bà, Ngô Quan Nguyệt là gió trong trăng sáng, là hiện thân của thần tiên. Bà khiếp sợ, hoài nghi, đau khổ, lo lắng, đủ loại cảm xúc đè nén trong lòng, không ai có thể nói, không ai có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3379902/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.