Đinh Nhất nhìn gia nhà mình, do dự một lát: "Vẫn chưa."
Yến Tam Hợp: "Bất Ngôn, theo ta ra ngoài đi dạo một chút."
Lý Bất Ngôn: "Được!"
Lúc Yến Tam Hợp đi qua bên người Bùi Tiếu thì hơi khựng lại một lát, lạnh lùng mở miệng nói: "Bùi Minh Đình, da mặt là thứ hữu dụng trong khuê phòng, vô dụng trong ngục. Hữu dụng trong thuận cảnh, nhưng vô dụng trong lúc nghịch cảnh; Hữu dụng với thiên kim tiểu thư, vô dụng với một phạm nhân."
Bùi Tiếu ngẩng đầu nhìn Yến Tam Hợp, huyết sắc trong mắt từng chút từng chút vọt lên.
Chờ cửa vừa đóng, huyết sắc rốt cục biến thành nước mắt, cuồn cuộn rơi xuống.
Tạ Tri Phi đưa tay đặt trên vai Bùi Tiếu, vỗ nhẹ vài cái.
"Ta chỉ nghĩ đến chuyện các nàng ở bên trong có bị khi dễ hay không, lại không ngờ tới nàng... Tại sao không thể chờ một chút, chịu đựng một chút?"
Tạ Tri Phi nhìn hắn, chợt không biết nói gì.
Bọn họ màn trời chiếu đất suốt dọc đường, ngựa cũng đã chết vài con, chỉ mong sao người Quý gia sớm có thể ra ngoại.
Kết quả hay rồi, bọn họ không từ bỏ, nhưng nàng ta lại từ bỏ trước!
Lý Bất Ngôn và Yến Tam Hợp nói nửa chữ cũng không sai, thực sự uổng phí hơn hai tháng chịu khổ của bọn họ.
"Thu nước mắt lại, lúc này còn chưa tới lúc khóc, bị hai bà đồng kia nhìn thấy lại chê cười giờ." Tạ Tri Phi lại vỗ vai Bùi Tiếu vài cái, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Đinh Nhất.
Đinh Nhất quỳ xuống nói: "Gia, tiểu nhân có lời là nói dối, là đại gia lo lắng cho thân thể gia, nên mệnh cho tiểu nhân ở đây chờ gia."
"Ta đoán được rồi, ngươi đứng lên trả lời đi."
Tạ Tri Phi: "Quý bá bá bị hình phạt gì rồi? Vẫn chịu nổi chứ?"
Đinh Nhất bò dậy: "Trước sau bị đánh năm mười gậy, Bùi thái y đút chút bạc, đi vào khám cho hắn một lần, bị thương cũng không nặng lắm."
Tạ Tri Phi sửng sốt, lập tức kịp phản ứng: "Bên Lục Ngự Sử và Bắc Ti vẫn là nể mặt Hoàng thái tôn, thủ hạ lưu tình!"
Lục Thời thẩm án tuy rằng không thích dùng hình, nhưng lúc dùng hình tuyệt đối sẽ không nương tay, năm mươi gậy đối với hắn thì căn bản không thể tính là dùng hình được. Phía bên Bắc Tư, nếu Thái Tứ không chịu mở một mắt, nhắm một mắt, thì đừng nói là Bùi thái y, mà đến ruồi bọ cũng khó bay vào được một con.
"Ông ấy... khai chưa?"
"Quý đại nhân sống chết không chịu khai, một mình gánh vác hết mọi chuyện."
Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu một cái.
Quý Lăng Xuyên làm như vậy vừa sáng suốt, lại không sáng suốt.
Sáng suốt là: Chuyện đến chỗ hắn thì thôi, không liên lụy đến quá nhiều người, với tính cách của thái tôn thì chỉ cần giữ được mạng, ngày sau chắc chắn sẽ không bạc đãi Quý gia.
Không sáng suốt là: nếu cứ như vậy, tất cả tội danh đều đổ hết lên đầu hắn, tham ô nhiều bạc như vậy, nếu định án thì kết cục sẽ rất thảm.
Tạ Tri Phi lại hỏi: "Tình hình trong kinh thế nào rồi?"
Đinh Nhất chợt đè giọng xuống: "Nghe nói Thái tử bị Hoàng thượng mắng một trận, quỳ nửa canh giờ, ngày hôm sau bệnh ở chân tái phát."
Đồng tử Tạ Tri Phi kịch liệt co rút lại.
Chân Thái tử bị què, lúc trở trời sẽ bị đau, Hoàng thượng vì nguyên nhân này, mà miễn cho hắn quỳ lúc vào triều, thỉnh thoảng còn ban cho chỗ ngồi.
Phạt quỳ nửa canh giờ, đối với Thái tử mà nói thì là mức xử phạt rất nặng.
Đinh Nhất: "Thái tử quỳ trong cung nửa canh giờ, lúc trở lại Đông cung thì cấm túc Thái tử phi."
Việc này chẳng có gì lạ, tính cách Thái tử xưa nay là trong mắt không chứa được một hạt cát, cấm túc thái tử phi là để cho người Trương gia xem, cũng cho Hoàng thượng xem."
Tạ Tri Phi: "Đúng rồi, bên Hán Vương có động tĩnh gì không?"
"Hồi bẩm gia, sau khi vụ án được giao cho Lục đại nhân và Cẩm Y Vệ, thì bên phía Hán vương không hề có động tĩnh gì, phía bên Hình bộ cũng không có động tác giấu diếm, tất cả đều quang minh chính đại."
"Có thể thấy được sau lưng chuyện này có cao nhân." "Bùi Tiếu đã lâu không lên tiếng đột nhiên mở miệng, nước mắt trên mặt đã lau sạch sẽ.
Tạ Tri Phi gật đầu đồng ý.
Hoài Nhân từng nói, Hán Vương từ nhỏ luyện võ, không phải loại người có thể bình tĩnh. Nhưng mà lần này hắn lại không có động tác gì xúc tác, nhìn như hết thảy đều giao cho Lục Ngự Sử theo lẽ công bằng chấp pháp, thực ra... Không phải chuyện tốt gì!
"Còn có một việc, tiểu nhân không biết có nên nói vào lúc này hay không."
Tạ Tri Phi biết Đinh Nhất muốn nói, lại không dám nói là chuyện gì: "Minh Đình không phải người ngoài, ngươi cứ nói đi, đã điều tra được gì rồi?"
Đinh Nhất: "Hồi bấm gia, người của chúng ta đi điều tra cả huyện Thủy Đông phủ An Huy một lượt rồi, nhưng vẫn không hỏi thăm được thân phận thật sự của Yến cô nương."
Tạ Tri Phi lại cả kinh: "Không nghe ngóng được chút nào sao?"
Đinh Nhất lắc đầu: "Không nghe ngóng được chút nào."
Tạ Tri Phi: "Bạn cũ của nàng ta thì sao, không có sao, ngươi có đi thăm hỏi không?"
Đinh Nhất: "Hồi bẩm gia, không tìm được bạn cũ hay người nhà họ Yến còn sống nào cả, ta đã đi hỏi thăm từng người rồi, nhưng chẳng hỏi thăm được gì cả."
Tạ Tri Phi lại cả kinh: "Không nghe ngóng được chút nào sao?"
Đinh Nhất lắc đầu: "Không nghe ngóng được chút nào."
Tạ Tri Phi: "Bạn cũ của nàng ta thì sao, không có sao, ngươi có đi thăm hỏi không?"
Đinh Nhất: "Hồi bẩm gia, không tìm được bạn cũ hay người nhà họ Yến còn sống nào cả, ta đã đi hỏi thăm từng người rồi, nhưng chẳng hỏi thăm được gì cả."
Tạ Tri Phi quay mặt nhìn Bùi Tiếu: "Vậy Yến Tam Hợp từ đâu tới? Từ khe đá nhảy ra à?"
Bùi Tiếu: "Lúc này ta không có tâm tư lo chuyện này, giải quyết chuyện Quý gia trước rồi nói sau. Đinh Nhất, đi gọi Yến cô nương tới, gia muốn bàn chuyện tâm ma của lão phu nhân..."
"Minh Đình." Tạ Tri Phi ngăn hắn lại: "Đi cùng với nhau lâu như thế, Yến Tam Hợp là người như thế nào ngươi còn không hiểu sao? Nàng còn sốt ruột hơn cả ngươi, đừng gây áp lực cho nàng nữa."
Bùi Tiếu chán nản.
Tạ Tri Phi: "Đi, về phòng nghỉ ngơi, còn ba ngày đường nữa là về rồi."
Bùi Tiếu chống mặt bàn đứng lên, ngón tay chỉ vào ngực: "Nghĩ đến Cửu muội, chỗ này của ta lại đau dữ dội."
Tạ Tri Phi xoa đầu hắn, dịu dàng dỗ dành: "Tổ tông, ta biết, ta biết hết."
Nơi đó của ta từng đau gấp mấy lần ngươi.
......
Đã vào tháng năm, thời tiết tuy không nóng bằng phủ Nam Ninh, nhưng không khí đã có vài phần nóng bức.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn đêm đen kịt.
Ở thư phòng Tạ Đạo Chi có cây cổ thụ, chủ nhân nơi đó đã đổi bao lần nhưng nó vẫn đứng đó không ngã.
"Con người đúng là chẳng bằng một gốc cây."
Lý Bất Ngôn biết Yến Tam Hợp ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ tiếc thương cho Cửu cô nương.
Cô cố ý không tiếp lời, mà nói chuyện khác: "Trên đường về, ngươi có nghĩ ra điều gì không?"
Tất cả mọi người đều cho rằng Yến Tam Hợp suốt dọc đường đều đang ngủ bù, chỉ có Lý Bất Ngôn biết, trong đầu nàng chắc chắc đang ghép tới ghép lui những tin tức về Quý lão phu nhân vô số lần.
"Có một chút." Suy nghĩ của Yến Tam Hợp quả nhiên bị kéo về: "Nhưng ta còn chưa chắc, ta còn muốn gặp một người."
"Ai?"
"Quý Lăng Xuyên."
"Tại sao lại là hắn?" Lý Bất Ngôn kinh ngạc: "Không phải đã hỏi hắn xong rồi sao?"
Yến Tam Hợp sắc mặt lạnh lùng: "Ta đoán, hắn còn có một số điều che giấu không nói với chúng ta."
"Giấu ư? Sao lại giấu?"
Lý Bất Ngôn kinh hãi đến mức tim đập thình thịch.
......
Chủ tớ hai người đi một khắc đồng hồ, thì trở về trạm dịch.
Vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy Tạ Tri Phi ngồi một mình trước bàn tròn, trong tay cầm một chung trà.
"Yến Tam Hợp, lại đây ngồi."
Lý Bất Ngôn biết ý, không nói hai lời xoay người rời đi.
Yến Tam Hợp đi qua đó.
Hai người ngồi đối diện nhau, Tạ Tri Phi cầm ấm trà rót trà cho cô.
Yến Tam Hợp cúi đầu thấy là nước trắng thì khẽ nhíu mày.
"Đừng nhíu mày, uống trà ban đêm khó ngủ." Tạ Tri Phi đặt ấm trà xuống, môi mấp máy vài cái, muốn nói lại thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]