Cho nên, ngươi muốn đại nhân không chấp tiểu nhân hả!
Bùi Tiếu vẻ mặt thấm thía: "Ngươi đừng thấy cái tên nhóc đó lên trời xuống đất nhìn giỏi giang như thế, nói cho cùng cũng chỉ là là con quỷ đoản mệnh thôi."
"Hắn bị bệnh gì?"
Nhìn đi, nhìn đi!
Ta ném quỷ đoản mệnh ra, bà đồng họ Yến quả nhiên tò mò liền.
Bùi Tiếu nén lại chút đắc ý trong lòng: "Bệnh trong thai, chữa không khỏi. Năm mười một tuổi mắc chút mưa, suýt nữa thì đi luôn rồi, bị ta khóc quá nên mới quay lại đó."
Yến Tam Hợp: "..." Ngươi còn có năng lực này?
Bùi Tiếu nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng: "Ngươi đoán xem đầu óc hắn có bình thường không, đến ta còn chẳng nhận ra, còn kêu ta cút đi, con bà nó ta đau lòng quá trời!"
Vẻ mặt Bùi Tiếu cực kỳ đau khổ.
"Nhưng sao ta còn để tính toán chuyện này với hắn, chắc chắn là không thể rồi, chúng ta chơi với nhau từ khi còn mặc quần thủng đít lận mà."
Trong không khí có gì đó không ổn.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, nam tử từng mặc quần thủng đít kia đang khoanh tay lười biếng dựa vào khung cửa, ánh mắt lại là cái nhìn giết người.
"Haiz, ngươi không lo nghe ta kể chuyện xưa đi mà nhìn gì thế..."
Bùi Tiếu quay đầu rồi hét lên bật dậy, biến sắc mấy lần, rồi đột nhiên chửi ầm lên.
"Tạ Ngũ Thập, nửa đêm canh ba ngươi còn ở đây giả thần giả quỷ, ta thấy đầu óc ngươi lại không bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3373983/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.