Trên mặt Mai Nương nào còn chút lẳng lơ nào, nàng cúi đầu đứng ở trước mặt Tạ Tri Phi.
"Tam gia là dùng được, chỉ là Mai Nương không được dùng."
"Ý ngươi là sao?"
"Tháng này lại có mấy món nợ không thu lại được."
Tạ tam gia đứng thẳng dậy, vỗ nhẹ vai Mai Nương, trên mặt mang theo ba phần cười.
"Không mọc răng à, sao không nhờ người nhắn tin cho Tam gia? Tam gia giúp ngươi."
"Là của thế tử Hán Vương." Mai Nương thấp giọng nói.
"Cái này..."
"Tam gia cũng hết cách rồi."
Tạ tam gia cười: "Hay chúng ta chịu đựng trước đã?"
"Vâng!" Mai Nương lại nói: "Nợ tháng trước đã bàn ra rồi, gia..."
"Giao cho Chu Thanh."
"Vâng!" Tạ tam gia khoát tay, Mai nương cung kính lui xuống.
Dường như không ai ngờ được đại chưởng quỹ sòng bạc là một nữ nhân, kinh thành lại có mấy người biết ông chủ thực sự phía sau Mai Nương, thực ra chính là Tạ tam gia.
"Tạ Thập Ngũ." Bùi Tiếu đến gần, dùng mũi chân đá đá Tạ Tri Phi: "Ngươi nói xem Yến Tam Hợp có đoán ra chúng ta không."
"Cho dù đoán không ra toàn bộ, cũng có thể đoán ra bảy tám."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Chu Thanh."
Chu Thanh âm thầm đi tới: "Bùi gia, hôm nay ta ở bên cạnh Yến cô nương, có nghe nàng nói một câu."
"Nói cái gì?"
"Nàng nói Tam gia giấu rất sâu."
Thần hình Bùi Tiếu chấn động, thầm nghĩ Bồ Tát ơi, diễn xuất của Tạ Ngũ Thập mà cũng có thể bị người ta nhìn thấu sao?
"Cái này, cái này, cái này...."
"Cô nương này có hỏa nhãn kim tinh!"
Hai tay Tạ Tri Phi xoa xoa huyệt thái dương hơi đau đớn.
"Về sau nói chuyện với nàng thì cẩn thận chút, nàng là người không thích nói nhảm, mỗi câu nói ra đều có dụng ý, không cẩn thận sẽ bị nàng dắt mũi liền đó!"
Bùi Tiếu thở dài: "Ta lớn như vậy, rồi mà chưa thấy nữ tử nào thông minh hơn nàng."
Chẳng lẽ ta đã từng?
Tạ Tri Phi oán thầm một câu, lại nói: "Thân phận của nàng, chuyện của Quý gia, lát nữa chúng ta nói thật, hay là..."
"Giấu diếm hình như là không giấu được, nếu không thì cũng sẽ không hẹn gặp mặt đêm nay, không chừng chờ chúng ta đi rồi cũng sẽ điều tra ra thôi."
Ánh mắt Tạ Tri Phi có chút khác thường.
Bùi Tiếu: "Sao, ngươi còn muốn giúp Yến Tam Hợp gạt người à?"
Tạ Tri Phi ngẩn ngơ: "Không biết tại sao, ta lại không muốn để hắn biết những chuyện này."
"Tại sao?"
"Yến Tam Hợp quá thông minh!"
Bùi Tiếu bỗng dưng cả kinh: "Ngươi là sợ nàng..."
"Ta không phải sợ nàng, cái tính cách vừa lạnh vừa nhạt, chúng ta là người của ai, giúp ai làm việc, nàng cho dù đoán ra thì cũng chẳng nói thêm nửa chữ đâu."
Tạ Tri Phi thở dài: "Ta chỉ cảm thấy không nên lôi nàng vào những cuộc tranh đấu như này, người ta là một cô nương trong sạch."
"Không kéo vào thì dễ thôi, Tạ gia các ngươi thả nàng đi, nếu không..." Bùi Tiếu cười gằn: "Còn không phải chuyện sớm muộn sao."
Sắc mặt Tạ Tri Phi trở nên cực kỳ khó coi.
"Được rồi, đừng nghĩ những thứ này nữa." Bùi Tiếu lại đá hắn một cái: "Cho dù ngươi muốn thả người, chuyện Quý gia không giải quyết thì sống chết gì ta cũng sẽ không đồng ý đâu."
Vừa dứt lời, Chu Thanh đột nhiên ho khan một tiếng: "Gia, tới bến tàu Thanh Phong."
Tạ Tri Phi: "Cập bến, đón một vị bằng hữu."
"Vâng!" Thuyền phường chậm rãi cập bờ, bên bờ đã có hai người đang chờ.
Ván thuyền hạ xuống, hai người lập tức một trước một sau lên thuyền.
Chu Thanh chờ bọn họ lên thuyền, thì rút ván thuyền ra, trước sau chỉ trong chốc lát, thuyền lại chậm rãi trôi dạt trong sông Vĩnh Định.
Một người trong đó khoác áo choàng màu xám xanh, hắn không dừng lại ở bên ngoài khoang thuyền mà trực tiếp đi vào khoang thuyền.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đi theo.
Người nọ cởi áo choàng trên người xuống, để lộ ra một khuôn mặt rực rỡ như ngọc trắng.
Nếu như Lý Bất Ngôn thấy một màn như vậy, chắc chắn sẽ bật ngón cái tới tiểu thư nhà mình, khen một câu: Đoán không sai.
Người tới, chính là Triệu Diệc Thời.
Hắn cười với hai người: "Ngồi đi!"
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu cũng không khách khí, một người ngồi bên phải y, một người ngồi bên trái y.
Tạ Tri Phi bắt chéo chân: "Nói, tại sao Hoàng thượng phái ngươi tới?"
Bùi Tiếu hừ nói: "Gạt cả ta, con bà nó ngươi còn là người sao?"
Triệu Diệc Thời: "..."
Tạ Tri Phi duỗi tay trái ra: "Ta muốn Long Tĩnh trước mưa, lấy ra đây!"
Bùi Tiếu duỗi tay phải ra: "Ta muốn rượu Trần Tang Lạc mười năm, lấy ra đây!"
Triệu Diệc Thời bật cười: "Sao ta lại có hai kẻ dở hơi các người nhỉ."
Lý Bất Ngôn nếu như lại thấy một màn này thì chắc chắn phải nhíu đôi mày nhỏ, chép miệng nói một câu: Không đúng, sao cho lại dám uy hiếm chủ nhân?
Thẩm Trùng.
Triệu Diệc Thời hô: "Mau lấy đồ ra, nếu không lấy ra, hai người bọn họ sẽ nuốt sống ta đấy."
Nam tử giỏi võ nghe tiếng kêu thì đi tới, đặt đồ ở trên bàn, đang muốn xoay người thì bị Tạ Tri Phi bắt lấy tay.
"Mũi tên hôm nay của người xước qua mặt cô nương nhà người ta, ngươi muốn hù chết ta hả?"
"Xin lỗi Tạ tam gia." Thẩm Trùng hơi biến sắc: "Là do cô nương kia thân thủ quá nhanh, mũi tên này ta đã tỉnh toán rồi, nếu như..."
"Được, được, được rồi." Tạ tam gia sợ nhất nghe Thẩm Trùng nói đến kỹ thuật bắn tên, công phu gì đó, đau cả đầu: "Đi nói với Chu Thanh nhà ta ấy."
"Vâng!"
Thẩm Trùng vừa đi, trong phòng chợt yên tĩnh không tiếng động, không khí cũng dần dần đọng lại.
"Trong khổ mua vui, vui cũng chỉ bất chợt."
Trong lòng ba người đều hiểu rõ, chuyện tiếp theo họ muốn nói là gì, và phải đối mặt với chuyện gì, chắc chắn là không hề thoải mái.
"Hôm nay làm chủ sự xét nhà Quý phủ, là ta hôm qua quỳ ở ngự thư phòng hai canh giờ mới xin được." Hắn cười khổ: "Không thông báo cho các ngươi, là bởi vì không kịp thông báo."
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu hai mặt nhìn nhau, miễn cưỡng nở nụ cười: "Cần gì phải vậy, chân của ngươi vốn đã..."
"Phụ thân không nói giúp Quý gia, khiến cho người mất lòng tin rồi, nếu ta không đến thì chỉ khiến lòng người càng lạnh lẽo hơn."
Triệu Diệc Thời nhìn Bùi Tiếu: "Huống chi Quý gia chứ đâu phải nhà khác, hai canh giờ thì tính là gì, có một đêm ta cũng quỳ."
"Triệu Hoài Nhân!"
Bùi Tiếu chỉ cảm thấy trái tim đã nguội lạnh mấy ngày này chợt trở nên ấm áp.
Triều đình đang điều tra chuyện tham ô của Quý Lăng Xuyên, hai ngày trước Tạ Ngũ Thập đã nhận được tin, Tạ Ngũ Thập có thể nhận được tin, Thái tử, Trương gia bên kia cũng không phải không biết.
Hai ngày rồi, Thái tử và Trương gia không hề có động tĩnh gì, có thể thấy được cậu hắn đã là một đứa con bị bỏ rơi, nhưng chưa từng nghĩ, thời điểm mấu chốt này Thái tôn đã đứng lên.
Triệu Diệc Thời vỗ vai hắn, như đang nói với hắn, lại như đang tự lẩm bẩm.
"Từ nhỏ đến lớn, ta không biết đã nghe tới bao nhiêu lần xét nhà diệt tộc, trống vỡ vạn người đấm, ta chỉ không muốn ngay cả người như Trương Phi cũng đến đấm một quyền. Không đành lòng, cũng nhìn không được."
Bùi Tiếu quay mặt đi, không muốn người khác nhìn được vẻ thất thố trên mặt.
"Không nói những thứ này nữa." Triệu Diệc Thời thu tay về, cúi đầu ho một tiếng: "Các ngươi biết lấy được bao nhiêu bạc từ Quý gia không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]