"Quý lão gia!" Yến Tam Hợp không nhìn Bùi Tiếu, tiếp tục hỏi: "Nguyên nhân lão thái thái thiên vị ngươi và lão nhị, là xuất phát từ lòng áy náy không nuôi lớn các ngươi, hay là bởi vì sợ gia tộc Trương thị, nên mới không thể không thiên vị."
Lời này khiến sau lưng Quý Lăng Xuyên đổ mồ hôi lạnh.
Hắn hữu khí vô lực nói: "Yến cô nương, có thể từ từ cho ta thở một hơi rồi nói sau không?"
"Cái này thì có gì mà từ từ, rất đơn giản, hai chọn một đi."
Bùi Tiếu cười gằn: "Ta từ nhỏ đã lớn lên ở chỗ lão thái thái, đến sau khi ông ngoại mất cũng chưa từng nghe nói đến Quý gia và Trương gia có qua lại gì?"
"Cái tên nhóc hỗn xược này, ngươi câm miệng cho ta!" Quý Lăng Xuyên vỗ bàn, mặt tái mét.
Tên nhóc hỗn xược không chỉ không câm miệng, còn chỉ vào Yến Tam Hợp rồi giải thích cho mình.
"Không có đúng sai, chỉ có chân tướng, cậu à, chúng ta phải tìm ra chân tướng thì mới khiến cho quan tài bà ngoại khép lại, không còn thời gian nữa đâu!"
Lời này vừa dứt, ánh mắt Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn đã đụng nhau: Bùi đại nhân này quả nhiên là chẳng màng bà con gì sất!
Đã đến nước này, Quý Lăng Xuyên còn có cái gì có thể che giấu.
"Trương gia từ vẫn luôn không để mẫu thân ta vào mắt, quà tết hàng năm cho Trương gia, đều là phụ thân ta tự tay chuẩn bị."
"Trong phủ có chuyện vui hay buồn gì thì phụ thân cũng chỉ dẫn hai huynh đệ chúng ta đi, mẫu thân cả đời này chưa từng bước vào cửa Trương gia, cũng không hỏi đến chuyện bên kia."
Quý Lăng Xuyên chảy nước mắt: "Mẫu thân ta khi còn sống thường nói xin lỗi ta và nhị đệ, lòng rất áy náy, cho nên mới thiên vị một chút."
Yến Tam Hợp cười gằn: "Cũng là sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của hai huynh đệ các ngươi, nên không dám hỏi đến."
"Yến cô nương, người đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp." Cảm xúc Quý Lăng Xuyên đè nén đã lâu, đợt nhiên như đê vỡ: "Không có mẫu thân cả, thì Quý gia không có ngày hôm nay; không có Trương gia giúp đỡ, ta và nhị đệ không có ngày hôm nay; không có ta và nhị đệ, người trong phủ này cũng không được hưởng nhiều phước tốt như vậy."
Hắn quay lưng lau nước mắt: "Lại nói, nếu mẫu thân cả có thể có con của mình, thì mẫu thân ta đừng mong có thể vào kinh làm thiếp, có khi đến ngọn núi lớn ở quê hương bọn họ cũng không đi ra được, cả đời chỉ là một ngư nữ."
Yến Tam Hợp nghe ra sự bất mãn ngập tràn trong lời nói này.
Quý lão gia hình như không có mẫu từ tử hiếu với lão thái thái nhỉ?
"Quả thật không có!" Giọng nói Quý Lăng Xuyên lạnh như băng sương trong ngày đông giá rét: "Nữ nhân trong nội trạch, nhỉ nhìn thấy một tấc vuông xung quanh mình, sao có thể hiểu được trời đất ở bên ngoài. Ta và nhị đệ cực khổ sáng lập phần gia nghiệp này, thế mà bà ấy chỉ vì một con chó mà muốn con cháu mình gặp tai họa, đúng là quá ngu xuẩn!"
"Ngươi!"
"Tên nhóc ngươi đừng được nước lấn tới." Quý Lăng Xuyên vỗ bàn, tức giận đứng dậy: "Ngươi thử sờ lương tâm mình mà nói đi, ta đối xử với bà ngoại ngươi như thế nào? Có hiếu thuận hay không? Ngoại trừ không thể cho bà và ông ngoại ngươi hợp táng ra thì có làm gì cho bà thất vọng không?"
Bùi Tiếu á khẩu không trả lời được.
Trong yên lặng, Yến Tam Hợp đứng lên, từng bước từng bước đi lên phía trước, ánh mắt nhướng lên nhìn thẳng vào hắn.
"Quý Lăng Xuyên, có phải ngươi khinh thường mẫu thân ruột của mình không?"
"Ngoài việc sinh ta ra thì bà ấy đã cho ta cái gì, chỉ biết khúm núm trước mặt ông bà ta, khúm núm trước mặt phụ mẫu ta, khúm núm trước mặt ta." Quý Lăng Xuyên cười gằn liên tục: "Ta không phải khinh thường bà, ta là hận mình không được thác sinh trong bụng mẫu thân cả, nếu như ta là cháu ngoại thật của Trương gia thì Trương gia bên kia sao có thể trơ mắt nhìn ta gặp chuyện không may mà mặc kệ được?"
Yến Tam Hợp: "Nói như vậy, ngươi cũng khúm núm trước mặt Trương gia?"
"..."
Quý Lăng Xuyên quá sợ hãi.
"Bởi vì ngươi nhỏ yếu, cho nên khi đối mặt với kẻ mạnh, ngươi không thể không khúm núm. Khi ngươi đụng phải người nhỏ yếu hơn ngươi, thắt lưng của ngươi cũng sẽ thẳng hơn bất cứ ai." Ánh mắt nặng nề của Yến Tam Hợp như lưỡi dao sắc bén: "Quý Lăng Xuyên, giống như mẫu thân đẻ ngươi không có cách lựa chọn đầu thai, ngươi cũng không có cách lựa chọn đầu thai vào bụng chính thất, nhưng có một điều ngươi có thể lựa chọn."
Quý Lăng Xuyên từ kẽ răng nặn ra hai chữ: "Cái gì?"
Yến Tam Hợp: "Làm người lương thiện, khoan dung một chút."
Quý Lăng Xuyên: "..."
"Niệm của người chết thành ma quả thực là nhân, con cháu xui xẻo đúng thật là quả, nhưng có một điểm ta không ngại nói rõ cho ngươi biết." Yến Tam Hợp lạnh lùng cười: "Chỉ nhìn cái hồ Tâm ở hậu hoa viên nhà ngươi thôi, cho dù quan tài của lão thái thái có đậy được thì chuyện ngươi bị bãi quan cũng là kết quả sớm muộn mà thôi."
Một chữ cuối cùng rơi xuống, Quý Lăng Xuyên mặt xám như tro tàn.
......
Trong quán trà, ồn ào náo nhiệt.
Trên đài, người kể chuyện vỗ kinh đường mộc, bắt đầu câu chuyện "Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành".
Dưới đài, Tạ tam gia vểnh hai chân, chậm rãi thưởng thức một bình trà, nhưng trong lòng lại nước sôi đang sôi ùng ục rồi.
Không đi Quý gia, ngoại trừ muốn cho Quý Lăng Xuyên chút thể diện ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng hơn...
Hắn đang chờ một tin tức.
Đúng lúc này, Chu Thanh đi vào quán trà, ngồi xuống bên cạnh Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi sáng mắt lên, kêu: "Tiểu nhị, thêm chung trà, thêm hai đĩa điểm tâm."
"Vâng thưa Tam gia, lập tức tới ngay."
Chén trà đổ đầy, Chu Thanh không chỉ không uống, mà còn lấy tay chấm chút nước trà, viết trên bàn viết một chữ: Phi...
Quả nhiên, Ngự Sử Đài hôm nay đã động thủ.
Sắc mặt Tạ tam gia trầm xuống, vội lấy tay chấm chút nước trà, viết một chữ: Đông?
Chu Thanh lắc đầu.
Hắn lắc đầu, sắc mặt Tạ tam gia hoàn toàn âm trầm xuống.
Ngự Sử Đài chỉ khi có chứng cớ vô cùng xác thực, mọi việc đã liệu trước thì mới mặc Phi Bào lên triều buộc tội.
Đông cung thái tử không nói một lời là vì không thể nói.
Thứ nhất Hộ bộ vẫn do Thái tử chưởng quản, Quý Lăng Xuyên là cấp dưới của hắn, thân là cấp trên thì khó chối bỏ trách nhiệm này.
Việc này do Hán vương khơi mào, Quý Lăng Xuyên căn bản không phải mục đích cuối cùng, mà là Thái tử.
Chỉ cần Thái tử dám nói giúp Quý Lăng Xuyên nửa câu, thì Hán vương sẽ lập tức cắn lên.
Chặt tay tìm được sống mới là thượng sách.
Hoàng thượng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đồng thời chắc chắn sẽ tra xét Quý phủ, nhanh nhất là sau giờ ngọ hôm nay, muộn nhất là ban đêm, dù sao cũng sẽ không để qua đêm.
Bây giờ hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng đến Yến Tam Hợp bên kia...
Ý niệm này vừa mới nổi lên một nửa thì bản thân Tạ tam gia cũng muốn lắc đầu.
Nào có nhanh như vậy chứ!
Hắn quyết định thật nhanh: "Đến Quý gia."
"Vâng!"
Chu Thanh ném bạc xuống, đi theo phía sau Tam gia ra khỏi quán trà, vừa muốn xoay người lên ngựa, lại bị Tam gia túm lại.
"Lỡ như đụng phải người đến tra xét Quý gia, ngươi nhớ âm thầm bảo vệ Yến Tam Hợp, nhanh chóng mang nàng về phủ."
Chu Thanh biến sắc.
"Gia, bên cạnh Yến cô nương không có Lý cô nương sao?"
"Nha đầu kia công phu là không tệ, nhưng người không thiếu nhất ở kinh thành này, đó là người có công phu không tệ."
Lần trước một mình nàng đã dám chạy đi một mình đấu với Hình bộ, đủ để chứng minh nàng căn bản không biết sự nông sâu của chốnquan trường kinh thành, tính tình cũng nóng nảy.
Tạ Tri Phi nhớ tới chuyện này, sống lưng lập tức thấy ớn lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]