Chương trước
Chương sau
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 66: Quý gia

Binh mã ty Bắc thành.

Tạ chỉ huy sứ bắt chéo chân, trong tay cầm một chung trà, nhưng tâm tư đã chạy tới Quý gia rồi.

Tâm niệm của Quý lão thái thái phải điều tra từ đâu?

Nàng đang làm gì vậy?

Người Quý gia có phối hợp hay không?

Bùi Tiếu có ghi nhớ tất cả nhất cử nhất động của nàng hay không?

Nghĩ tới đây, Tam gia có chút ngồi không yên, trong lòng tính toán có nên mượn cơ hội tuần phố để đến Quý gia xem thử hay không.

"Gia." Chu Thanh đi tới: "Hôm nay Từ Thịnh không ra ngoài, ở nhà dưỡng thương; Từ Lai trời còn chưa sáng đã lên triều rồi."

Tạ Tri Phi đặt chung trà xuống, đứng dậy đi dạo vài vòng trong phòng, dậm chân nói: "Mấy ngày hôm trước Từ Thịnh gặp mặt ai, làm những gì, đều phải cẩn thận tra xét."

Chu Thanh: "Gia yên tâm, đều đã giao phó cả rồi."

Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Chu Thanh: "Từ Lai cũng phải theo dõi gắt vào cho ta, lão già này thù dai lắm."

Chu Thanh thấp giọng nói: "Gia, vị kia tối qua phái người tới hỏi Hình bộ chuyện, tiểu nhân một năm một mười nói hết rồi."

Tạ Tri Phi biến sắc.

Ngay cả y cũng phái người đến hỏi, có thể thấy những chuyện nên trong thành Tứ Cửu thì hắn đều đã biết rồi.

"Hắn có nói gì không?"

"Dặn gia cẩn thận một chút, Từ Lai là chó của Hán vương, đánh chó còn phải xem mặt chủ, món nợ này chỉ sợ Hán vương đã ghi nhớ rồi."

Tạ Tri Phi im lặng không nói lời nào.

Chu Thanh đánh giá sắc mặt chủ tử, lại thấp giọng nói: "Gia, người đó còn dặn một câu: Quốc khố trống rỗng, với tính tình của Thái tử thì ắc sẽ bỏ xe giữ tướng."

Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy đầu mình như bị cái gì đó đập mạnh một cái.

Nếu như nói Từ Lai là chó của Hán vương, thì Quý Lăng Xuyên chính là chó của Thái tử, chủ nhân vì tự vệ mà bỏ chó, vậy chẳng phải Quý gia sắp gặp nguy rồi sao?

Suy nghĩ thật lâu, hắn trầm giọng nói: "Ngươi đưa tin qua, ta và Bùi Tiếu muốn gặp hắn."

"Vâng!" Lúc này, Đinh Nhất vội vàng đi vào, trong tay còn mang theo một hộp thức ăn.

"Gia, Đỗ cô nương phái người đưa tới."

"Các ngươi chia ra mà ăn."Tạ Tri Phi xoay người đi ra ngoài, Đinh Nhất gọi theo bóng anh: "Gia, gia đi đâu vậy?"

"Còn không mau đuổi theo!" Chu Thanh liếc mắt một cái, đồng thời lại khẽ nói: "Đi Quý gia!"

......

Lúc gặp Quý Lăng Xuyên lần nữa, đến Yến Tam Hợp cũng thấy kinh hãi.



Trong một đêm, tóc của hắn gần như bạc hơn một nửa, hai mắt vốn lõm xuống, lại lòi ra giống như vừa bị móc, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Không ai biết, Quý Lăng Xuyên cả đêm qua không nhắm mắt lại nổi, trong đâu chỉ suy nghĩ đến một chuyện...

Mẫu thân, người vì một con chó mà gây tai họa cho con cháu đời sau sao, người sao có thể nhẫn tâm làm như vậy?

Yến Tam Hợp rất hiểu cảm nhận này, lúc nhìn thấy tâm ma của tổ phụ đêm đó, nàng cũng mở mắt đến hừng đông.

Không an ủi người khác, Yến Tam Hợp khô khan nói: "Mọi việc luôn có nhân quả, tìm được nhân quả trước vẫn quan trọng hơn."

Quý Lăng Xuyên hai mắt trợn trừng gật đầu.

Yến Tam Hợp: "Tâm ma của lão thái thái là một con chó, trong phủ quả thật không có nuôi chó sao?"

Quý Lăng Xuyên: "Quả thật không nuôi."

Yến Tam Hợp: "Vì sao?"

"Điểm này ta biết." Bùi Tiếu nói: "Ngoại tổ mẫu ta không thích chó, cho nên không nuôi."

Sắc mặt Yến Tam Hợp cứng đờ, không thích chó, nhưng tâm ma lại là một con chó, như vậy không phải rất mâu thuẫn sao?

"Tại sao bà ấy lại không thích?" Yến Tam Hợp hỏi: "Là bị chó cắn sao?

Quý Lăng Xuyên nhớ lại nửa ngày, lắc đầu nói: "Mẫu thân chưa từng bị chó cắn."

Yến Tam Hợp không hiểu, thế này chẳng phải càng không hợp lý sao.

Thành Tứ Cửu tuy ở dưới chân thiên tử, trị an vô cùng tốt, nhưng theo nàng hỏi thăm, thì các nhà giàu đều nuôi mấy con chó, dùng để giữ nhà giữ cửa.

"Trong phủ trước nay chưa từng nuôi chó, hay là bởi vì lão thái thái không thích nên về sau mới không nuôi?"

Quý Lăng Xuyên nghe nàng hỏi cái này, thì nghiêm túc suy nghĩ một chút, trước mắt chợt sáng ngời.

"Có nuôi." Ta nhớ rất rõ, khi còn bé trong nhà có vài con chó, say này mẫu thân quản lý gia đình mới không nuôi.

Yến Tam Hợp như có điều suy nghĩ: "Chỗ ở của lão thái thái ở đâu, dẫn ta đi xem thử."

"Ta đưa ngươi đi." Bùi Tiếu làm một tư thế mời: "Không xa, gần đây thôi."

Yến Tam Hợp không để ý tới hắn.

"Quý lão gia, những người hầu hạ mẫu thân ngươi khi còn sống có còn ở đây không?"

Da mặt Quý Lăng Xuyên hơi co rút: "Lão thái thái qua đời đã mấy tháng, một nửa ở lại trong phủ, một nửa đã đuổi đi."

Yến Tam Hợp nhìn vẻ mặt này của hắn, thì biết hỏng rồi: "Người gần gũi hầu hạ nhất cũng đuổi đi sao?"

Vẻ mặt Quý Lăng Xuyên vô cùng bất đắc dĩ.

"Bên người lão thái thái chỉ có một người, là mụ Trần, Minh Đình cũng quen. Người này theo lão thái thái mấy chục năm, lão thái thái vừa đi, bà ấy lập tức xin về quê dưỡng già."

Yến Tam Hợp: "Quê ở đâu?"

Quý Lăng Xuyên bị hỏi, việc này hắn đúng thật là không có thời gian hỏi thăm.

Bùi Tiếu vội nói: "Việc này dễ, lát nữa ta sẽ cho Tạ Ngũ Thập điều tra."

Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu một cái, cảm thấy người này hôm nay có vẻ thân thiện quá đáng.

"Mụ Trần là người lão thái thái đưa từ nhà mẹ đẻ đến hay là người Quý phủ?"



Quý Lăng Xuyên không nghĩ tới nàng lại hỏi tỉ mỉ như vậy, suy nghĩ một hồi lại nói: "Là người Quý phủ, nhà mẹ đẻ ta rất xa, không mang ai vào kinh cả."

Một mình vào kinh?

Yến Tam Hợp nhướng mày trong lòng: "Cái này không hợp lẽ thường, thế gia quý nữ lập gia đình, không phải đều có nhà hoàn đi cùng sao?"

Quý Lăng Xuyên cực kỳ xấu hổ: "Mẫu thân ta không phải quý nữ gì, nàng vốn là thiếp của phụ thân ta, sau đó mới được nâng lên làm chính thê."

Như vậy thì hiểu rồi.

Nhưng mối nghi ngờ lúc này mới có, một vị thiếp thì làm thể nào để từng bước bò đến vị trí chính thê?

Yến Tam Hợp hơi nghiêng mặt, nhìn Lý Bất Ngôn một cái, Lý Bất Ngôn nhận được ám chỉ, nói: "Bùi đại nhân."

Bùi Tiếu lắc đầu: "Lý cô nương cần gì?"

Lý Bất Ngôn cười híp mắt: "Đừng quay đầu lại, bây giờ hãy gửi thư cho Tam gia đi hỗ trợ điều tra đi."

Ngươi là cọng hành nào, chủ tử nhà ngươi còn chưa lên tiếng đâu!

Bùi Tiếu đang muốn há miệng chửi thì nghe thấy Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: "Nói cho hắn biết, càng nhanh càng tốt!"

Bùi Tiếu tức giận đến muốn chửi đổng lên.

Họ Yến ngươi không biết nói thẳng sao, vì sao chuyện gì cũng phải thông qua miệng nha hoàn thế hả?

Con bà nó ngươi là đang duy trì cảm giác thần bí của mình sao?

"Minh Đình?" Bùi Tiếu đối diện với ánh mắt của cậu mình, vẫy vẫy tay với thị vệ Hoàng Kỳ đi theo phía xa.

Hoàng Kỳ vội vàng chạy tới.

Bùi Tiếu ghé vào tai hắn nói nhỏ một hồi, cuối cùng lại lớn tiếng ra lệnh: "Mau đi đi."

Hoàng Kỳ mới gật đầu một cái, người đã cách xa ngoài mấy trượng.

Lý Bất Ngôn im lặng thu vào trong mắt, nhân dịp không ai chú ý, thấp giọng nói bên tai Yến Tam Hợp: "Người này tay chân công phu, rất tốt."

......

Trong lúc nói chuyện, thì đã đến viện của lão thái thái.

Ngôi viện này nằm ẩn ở giữa một khu rừng trúc, rất có hương vị thế ngoại thần tiên.

Nhưng Yến Tam Hợp lại chỉ cảm thấy ngôi viện này âm khí lạnh lẽo, rừng trúc rậm rạp chặn phần lớn ánh mặt trời.

"Lão thái thái khi còn sống không thích ồn náo nhiệt?"

"Thích chứ!" Bùi Tiếu: "Bà ngoại ta thích nhất là con cháu vây quanh, cả nhà náo nhiệt."

Yến Tam hợp đưa một ngon tay ra chỉ: "Nếu thích, vì sao ở nơi này?"

"Nơi này có cái gì không ổn sao?"

"Âm khí nặng!"

Ngươi! Nương nó! Chết tiệt!

Bùi Tiếu thầm rít gào.

Tạ Ngũ Thập, ngươi mau tới đây, ông ấy sợ qué rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.