🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Hanna

Tiêu Dục Minh buông cằm Ninh Như Trân ra, ghét bỏ mà vỗ vỗ mặt nàng ta: “Nghe rõ thì tốt, đừng gây phiền phức cho ta!”

Nói xong Tiêu Dục Minh xoay người đi ra ngoài, không muốn ở trong phòng của Ninh Như Trân thêm một chút nào nữa.

Ninh Như Trân ngây ngẩn trong chốc lát, bỗng nhiên đuổi theo phía sau, hô to với bóng lưng của Tiêu Dục Minh: “Biểu ca……”

Tiêu Dục Minh hơi dừng bước chân, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường, khóe miệng gợi lên ý cười trào phúng, xoay người lại, nhướng mày nói: “Gọi như vậy khiến ta nhớ tới khi còn nhỏ.”

Ninh Như Trân nghe thấy thì cả người run lên, nhớ tới khi còn nhỏ hắn hay bắt nạt nàng ta, cảm thấy vẻ mặt bây giờ của hắn rất giống khi còn nhỏ muốn châm chọc mỉa mai nàng ta khiến nàng ta sợ hãi nhìn hắn, nói: “Ngươi có thể đừng… đừng như vậy không……”
“Ta muốn như thế nào còn không tới lượt ngươi quản!” Tiêu Dục Minh cười nhạt một tiếng, không để ý tới nàng ta nữa, xoay người đi không quay đầu lại.

Ra sân, còn chưa đi được bao xa, Tiêu Dục Minh đã nghe được tiếng khóc ở một góc trong hoa viên, âm thanh hu hu hu vang vọng, nghe mà phiền lòng.

“Ai ở đằng kia, ra đây cho ta!” Tiêu Dục Minh quát to chói tai một câu.

Âm thanh vừa mới rơi xuống đất, tiếng khóc trong hoa viên lập tức dừng lại.

Một nha hoàn mặc váy áo màu hồng phấn, nhút nhát sợ sệt đứng lên từ trong góc.

Khi nhìn thấy rõ người trước mắt, nha hoàn khϊếp sợ, cuống quít muốn quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Nhị, Nhị hoàng tử.”

Tiêu Dục Minh quét mắt từ trên xuống dưới nhìn nàng ta một cái, nhận ra là nha hoàn hầu hạ bên người của Ninh Như Trân, hình như gọi là Liễu Nhi hay là Hồng Nhi gì đấy.
“Ngươi tên là gì? Vì sao khóc ở chỗ này?” Tiêu Dục Minh cau mày hỏi.

“Nô tỳ tên là Liễu Nhi……” Sau khi Liễu Nhi trả lời tên họ thì bắt đầu ấp úng, không biết có nên nói cho hắn biết lý do tại sao bản thân lại trốn đến chỗ này khóc lóc hay không.

Tiêu Dục Minh nhìn thấy nàng ta không chịu nói thì cũng không có hứng thú muốn biết, xoay người muốn tiếp tục đi về phía trước, không được mấy bước, trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc, vì thế lại quay ngược trở về.

“Liễu Nhi đúng không?” Tiêu Dục Minh vẫy vẫy tay với nàng ta: “Đi theo ta!”

Liễu Nhi không rõ nguyên do, nhưng cũng không dám từ chối, Tiêu Dục Minh nói cái gì thì chính là cái ấy, nàng ta thấp thỏm bất an mà đi theo Tiêu Dục Minh. Một đường đi theo sau lưng Tiêu Dục Minh tới chỗ ở của hắn, Tiêu Dục Minh bước vào chính phòng, Liễu Nhi đứng ngoài cửa, không dám đi vào.
Tiêu Dục Minh đợi một lát ở bên trong, không thấy Liễu Nhi theo vào thì mở miệng nói: “Đứng ở cửa làm cái gì? Đợi ta mời ngươi vào à?”

“Nô, nô tỳ không dám.” Liễu Nhi thấp thỏm trả lời một tiếng, cúi đầu xuống, nơm nớp lo sợ đi vào trong.

Liễu Nhi vào cửa cũng không dám đi sâu vào trong, chỉ đứng ở chỗ cách cửa không quá xa, Tiêu Dục Minh thấy thế thì hơi không vui, hạ mệnh lệnh: “Lại gần một chút.”

“Dạ……” Liễu Nhi nghe lời đi vài bước ra phía trước.

“A ——!”

Tiêu Dục Minh đột nhiên vươn tay tới, bắt lấy cánh tay nàng ta, dùng sức kéo nàng ta về phía trước.

Liễu Nhi sợ tới mức hét lên một tiếng, bị mất thăng bằng rồi ngã vào trên một cái giường to rộng, nàng ta sợ tới mức không thở được, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng một thân thể nặng nề áp vào từ phía sau, hung hăng đè nàng ta lên giường, tất cả mọi giãy giụa của nàng ta đều trở thành phí công vô ích, Tiêu Dục Minh hung hăng ngăn cản nàng ta, lung tung xé rách váy áo trên người nàng ta, ba năm hai cái đã cởi cái sạch sẽ, hoàn toàn không màng tới sự giãy giụa và kêu to của nàng ta, ngang ngược xâm nhập đi vào.

“Đau ——! Hu hu……” Liễu Nhi kêu thảm thiết ra tiếng, hốc mắt đong đầy nước mắt, hai giọt nước mắt to nhỏ giọt tí tách chảy xuống theo khóe mắt.

“Ồn muốn chết!” Người phía sau dùng sức chụp một cái lên mông nàng ta, tùy tiện xé một mảnh quần áo rồi nhét vào trong miệng nàng ta, chặn lại những lời còn chưa ra khỏi miệng.

Miệng bị lấp kín không thể kêu ra tiếng, Liêu Nhi yếu ớt vô lực ghé vào trên giường lớn, người phía sau vẫn không ngừng di chuyển, căn bản không có ý dừng lại.

Thân thể giống như búp bê vải rách nát bị Tiêu Dục Minh lăn lộn tới lăn lộn đi, đau đớn từ nơi t.ư mật nhất trong thân thể lan tràn ra bốn phương tám hướng, cả người đều đau, xương cốt vỡ vụn, giống như không còn là thân thể của bản thân.

Không biết sự tra tấn này kéo dài bao lâu, cuối cùng nàng ta không thể kiên trì nổi mà hôn mê bất tỉnh, những việc phía sau cũng không thể nhớ được.

Sau khi tỉnh lại, người vừa tra tấn nàng ta đã không còn nữa, thân thể đau như vỡ nát, sự thật trần trụi nói cho nàng ta biết Tiêu Dục Minh đã vấy bẩn nàng ta.

Có lẽ sẽ có người cực kì hâm mộ nói rằng nàng ta được Nhị hoàng tử để mắt tới là nàng ta gặp vận may lớn tận trời cao, là tổ tiên nàng ta tích đức, mới có thể gặp được chuyện tốt như vậy, nhưng chỉ có bản thân nàng ta biết, nàng ta không hiếm lạ gì loại vận may này, ngược lại còn cảm thấy khó khăn trắc trở, từ hôm nay trở đi nàng ta sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Nhị hoàng tử phi, con đường sau này không biết nên đi như thế nào, chỉ sợ ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng khó qua.

Nghĩ như vậy, Liễu Nhi bỗng nhiên bật khóc, thống khổ nghĩ chắc chắn sau này không sống nổi nữa, nàng ta thật sự rất thương tâm, tức giận tại sao bản thân lại xui xẻo như vậy, cố tình bị Tiêu Dục Minh, người nam nhân không có trái tim này bắt gặp.

Liễu Nhi khóc một trận trên giường, mãi đến khi nước mắt khô cạn, nàng ta lau mặt một cái rồi ngồi dậy, tính toán tìm quần áo của mình rồi mặc vào, nhanh chóng rời đi, nhưng không phát hiện bộ quần áo mà lúc trước nàng ta vừa mặc đâu, chỉ nhìn thấy bên mép giường có một bộ váy áo mới tinh, chất liệu và kiểu dáng đều không phải một nô tỳ như nàng ta có thể mặc, hiển nhiên là Tiêu Dục Minh sai người đặt ở đây.

Nhìn quần áo đặt bên cạnh, Liễu Nhi vừa kinh hỉ vừa sợ hãi, không biết có nên mặc bộ quần áo này vào hay không.

Mà ngay lúc này, có một ma ma quản sự đẩy cửa đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy nàng ta đã tỉnh, đi lên phía trước, cười tủm tỉm nói: “Liễu Nhi cô nương tỉnh rồi à, Nhị hoàng tử đã nói rằng về sau người đến ở sương phòng bên cạnh, thuận tiện chăm sóc Nhị hoàng tử.”

Nghe thấy điều này, Liễu Nhi quả thực không thể tin nổi, thụ sủng nhược kinh nhìn ma ma quản sự: “Người, người nói thật ư?”

“Đương nhiên là thật, chẳng lẽ nô tỳ còn dám lừa người sao, người có nhìn thấy bộ váy áo đặt bên cạnh này không, đây là do Nhị hoàng tử cố ý sai nô tỳ chuẩn bị cho người, người có thể thử mặc xem có vừa người không.” Ma ma quản sự cười nói.

Liễu Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bà ta vài cái, xem có phải bà ta nói nghiêm túc hay không, hình như không giống như giả bộ thì mới yên lòng.

“Ma ma, ta có chuyện muốn làm phiền người.” Liễu Nhi thử thăm dò.

“Liễu Nhi cô nương, người có việc gì thì cứ việc mở miệng nói ra là được.” Ma ma quản sự sảng khoái nói.

Liễu Nhi lập tức nói: “Có thể chuẩn bị cho ta một chút nước ấm hay không, ta muốn tắm rửa qua loa.”

“Chuyện nhỏ như vậy thì có gì mà phiền phức chứ, nô tỳ lập tức đi bảo người chuẩn bị.” Ma ma quản sự nói xong thì đi ra ngoài gọi người lấy nước ấm.

Chỉ còn lại một mình Liễu Nhi ở trong phòng, nhìn bóng lưng của ma ma quản sự rời đi, lại quay đầu nhìn váy áo xinh đẹp đặt bên cạnh, ý tưởng trong lòng lập tức có chuyển biến.

Trước kia nàng ta chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày có thể được người khác hầu hạ, nhưng bây giờ, ngay cả ma ma quản sự cũng phải nói chuyện khách khí với nàng ta, nàng ta phải suy nghĩ thật kĩ, có lẽ đường lui cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

……

Sau khi Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc ra khỏi phủ Nhị hoàng tử, trực tiếp ngồi lên xe ngựa rời đi.

Trên đường trở về, Hoắc Viễn Hành kiên trì phải kiểm tra mắt cá chân cho Ninh Như Ngọc, chàng còn nhớ rõ có một lần nàng không cẩn thận bị trẹo mắt cá chân, lần đó bị thương khá nghiêm trọng, hình như Ninh Như Ngọc phải dưỡng thương mấy ngày mới khỏi, có khả năng sẽ để lại di chứng, Hoắc Viễn Hành rất lo lắng.

“Chàng nghe thiếp nói, căn bản thiếp không hề bị trẹo chân, chẳng qua thiếp lấy cớ như vậy mà thôi, thiếp không muốn tiếp tục ở trong phủ Nhị hoàng tử, không muốn tranh chấp với Ninh Như Trân nên mới lấy cớ bảo Bích Hà gọi chàng tới, vậy thì chúng ta có thể rời đi sớm một chút.” Ninh Như Ngọc giải thích.

Nhưng Hoắc Viễn Hành vẫn không yên tâm, kiên trì muốn kiểm tra cho nàng, Ninh Như Ngọc thấy chàng không tin, cuối cùng chỉ có thể để chàng nhìn tận mắt.

“Được rồi được rồi, chàng muốn nhìn thì nhìn đi.” Ninh Như Ngọc bất đắc dĩ nói.

Hoắc Viễn Hành nắm lấy chân nàng, giúp nàng cởi giày vớ, lộ ra chân nhỏ trắng nõn đáng yêu, đầu ngón chân mượt mà, móng chân màu hồng phấn, giống như vỏ sò đáng yêu xinh đẹp khảm trên miếng đậu hũ trắng nõn, dụ hoặc tới mức hận không thể cúi đầu xuống cắn một miếng.

“Nơi này có đau không?” Hoắc Viễn Hành dùng ngón tay hơi đè lên mắt cá chân của nàng.

Ninh Như Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Đã nói với chàng rồi, căn bản thiếp không hề bị trẹo chân, làm sao có thể cảm thấy đau được?”

“Không đau thì tốt, ta lo lắng vết thương cũ của nàng tái phát.” Hoắc Viễn Hành nói.

“Cảm ơn chàng, Minh Tông.” Ninh Như Ngọc mềm mại nói.

Hoắc Viễn Hành nhướng mày, không quá vừa lòng nói: “Chỉ vậy thôi? Không có thành ý một chút nào!”

“Sao lại không có?” Ninh Như Ngọc giận dỗi phản bác.

Hoắc Viễn Hành thò mặt tới gần nàng, ý bảo nàng phải hôn lên mặt chàng một cái.

Khuôn mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng, hai mắt ngó trái ngó phải, đành phải nhanh chóng hôn lên má chàng một cái.

“Như vậy là được rồi chứ!” Ninh Như Ngọc đỏ mặt nói.

Hoắc Viễn Hành cười khẽ: “Tạm được.”

Ninh Như Ngọc liếc mắt nhìn chàng một cái, bĩu môi nói: “Chàng chỉ biết bắt nạt thiếp thôi.”

“Ta thật sự có bắt nạt nàng sao?” Hoắc Viễn Hành nheo mắt đầy nguy hiểm.

Ninh Như Ngọc co rụt người lại phía sau, chỉ vào chàng, nói: “Chàng xem, chàng xem, chính là dáng vẻ này đó.”

“Nếu ta đã phải gánh chịu ác danh này, vậy ta đây không thể không làm cái gì.” Hoắc Viễn Hành dùng sức trên đầu ngón tay, gãi gãi lên lòng bàn chân của nàng.

“A, ngứa quá, ngứa quá, mau thả thiếp ra, cứu mạng……….!” Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành trêu chọc, lòng bàn chân ngứa vô cùng, nàng vừa cười vừa nói, đúng là dở khóc dở cười.

“Cầu xin ta đi.” Hoắc Viễn Hành xụ mặt nói.

“Minh, Minh Tông, cầu xin chàng, ha ha ha ha……” Ninh Như Ngọc vừa mới nói xong lại không nhịn được ngứa mà bật cười ra tiếng.

“Lại cầu xin một lần nữa.” Hoắc Viễn Hành cực kì không hài lòng.

Hu hu hu……

Ninh Như Ngọc rất muốn khóc, chịu đựng khó chịu nói: “Phu, phu quân, cầu xin chàng.”

“Gọi ca ca.” Hoắc Viễn Hành cong khóe miệng nói.

“Không muốn!” Ninh Như Ngọc lắc đầu, chỉ khi ở trên giường bị chàng ép buộc mới kêu như vậy, nơi này không phải ở trong phòng, mà là trong xe ngựa, trên đường truyền đến các loại âm thanh qua vách xe ngựa, vô cùng rõ ràng mà truyền vào trong tai, nàng làm sao có thể gọi ra tiếng.

Hoắc Viễn Hành lập tức tăng thêm sức trên tay.

Lòng bàn chân của Ninh Như Ngọc ngứa đến mức gãi vào tận tim, không chịu nổi mà liên tục lắc đầu, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng: “Ca ca, ca ca, cầu xin chàng…...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.