Chương trước
Chương sau
Tiêu Dục Minh yên lặng tự nhủ thầm mấy lần ở trong lòng, “Nam nhân tốt không chấp vặt với nữ nhân”, mới có thể nhịn xuống một bụng oán niệm mà tức giận vung tay áo, cưỡi ngựa rời đi.

Sau đó một lát, Bích Hà mua đồ ăn vặt quay lại xe, xe ngựa tiếp tục lên đường, hướng về phủ Vũ An Hầu.

Rất nhanh đã tới phủ Vũ An Hầu, Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, Trần ma ma nghe được tin tức đã chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy Ninh Như Ngọc bước xuống từ trên xe ngựa, vội vàng đi ra phía trước hai bước rồi hành lễ với Ninh Như Ngọc, nàng giơ tay miễn lễ cho bà ấy, hỏi Hoắc Viễn Hành đang ở đâu, Trần ma ma trả lời Hoắc Viễn Hành đang ở trong thư phòng của Sùng An Đường, Ninh Như Ngọc liền bảo Trần ma ma dẫn nàng qua đó.

Sau đó Trần ma ma dẫn đường cho Ninh Như Ngọc đi vào phủ Vũ An Hầu, vào cổng lớn, vòng qua sân trước, dọc theo hành lang gấp khúc mà đi thẳng một đường tới Sùng An Đường.
Sùng An Đường là nơi ở, nhưng cũng là địa phương nghị sự của Hoắc Viễn Hành, phía trước là nơi mà chàng bàn bạc, thương nghị chính sự với đồng liêu và phụ tá, sân sau chính là chỗ ở của chàng, dãy nhà phía sau cùng là nơi sinh sống của hạ nhân hầu hạ ở Sùng An Đường, bên trái có một phòng bếp nhỏ, chuyên môn phụ trách cung ứng cơm canh ở Sùng An Đường, đi ra ngoài cửa sau phía bên phải thì có thể thông tới hoa viên của phủ Vũ An Hầu.

Rất nhanh Trần ma ma mang theo Ninh Như Ngọc tới Sùng An Đường, ở đó có thị vệ canh giữ ngoài cửa lớn vào Sùng An Đường, vào cửa lớn, trong viện cũng đứng một hàng thị vệ, không khí có vẻ căng thẳng khẩn trương.

Lúc này Hoắc Viễn Hành đang nghị sự trong thư phòng, Trần ma ma nói với Ninh Như Ngọc để bà đi bẩm báo, Ninh Như Ngọc vội vàng kéo bà lại, nói: “Bây giờ chắc chắn Minh Tông có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, đừng làm phiền chàng, khi nào chàng xử lý tốt mọi chuyện thì ta gặp chàng cũng được, trước tiên ma ma cứ dẫn ta tới thiên thính ngồi đợi một lát đi.”
Mọi người đều biết Hoắc Viễn Hành sắp mang binh đi Tây Nam cứu viện, triều đình sắp xếp để chàng xuất phát vào hai ngày sau, thời gian cấp bách, Hoắc Viễn Hành phải an bài xử lý rất nhiều việc, Ninh Như Ngọc không muốn quấy rầy chàng lúc này, chàng còn phải xử lý chính sự. Trần ma ma đành phải dẫn nàng tới thiên thính nghỉ ngơi, sai nha hoàn bưng trà lên.

Ninh Như Ngọc vẫn luôn ngồi ở thiên thính, vừa uống trà vừa chờ Hoắc Viễn Hành, nhưng nàng không ngờ tới, một chờ là chờ đến khi trời tối, trong viện thắp nến sáng trưng, tiểu nha hoàn cũng đi vào thiên thính thắp nến chiếu sáng mà Hoắc Viễn Hành vẫn còn ở thư phòng thương nghị chính sự cùng phụ tá và cấp dưới, không hề có ý muốn ra ngoài.

Lại đợi thêm một lát, Trần ma ma tiến vào từ gian ngoài, hành lễ với Ninh Như Ngọc rồi mỉm cười hỏi: “Tứ tiểu thư có đói bụng không, tiểu thư muốn ăn cái gì, nô tỳ sai phòng bếp làm cho ngài.”
Đồ ăn vặt mà Bích Hà mua trên đường vẫn còn đặt trên bàn, chưa ai động tới, Ninh Như Ngọc không hề suy nghĩ đã lắc đầu: “Cảm ơn ma ma, bây giờ ta chưa đói bụng. Hầu Gia đã ăn bữa tối chưa?”

Trần ma ma nói: “Hầu Gia thường xuyên dùng bữa tối tương đối muộn, hiện tại các ngài ấy vẫn đang thương nghị chính sự, nô tỳ không tiện đi vào quấy rầy, trời đã muộn, nếu không, hay là Tứ tiểu thư dùng bữa trước đi, ăn no mới có thể tiếp tục chờ Hầu Gia, đúng không, nếu nô tỳ để Tứ tiểu thư bị đói, chắc chắn Hầu Gia sẽ chê trách nô tỳ.”

Nhìn Trần ma ma lộ ra biểu cảm van nài đáng thương trên mặt, Ninh Như Ngọc cười khẽ ra tiếng, không đành lòng khiến Trần ma ma khó xử, gật đầu nói: “Vậy ma ma bảo phòng bếp làm đi, không cần làm quá nhiều, một chén mì trộn tương là được.”

Trần ma ma tiếp lời: “Hay là thêm hai món ăn kèm nhé?”

Ninh Như Ngọc cũng không bắt bẻ điều gì, nói với Trần ma ma: “Cứ làm theo lời của Trần ma ma đi.”

Sau đó Trần ma ma đi tới phòng bếp phân phó việc làm bữa tối, Ninh Như Ngọc lại tiếp tục chờ một hồi lâu ở thiên thính, vì nàng ngồi quá lâu nên đứng dậy đi tới cạnh cửa, nhìn về phía phòng nghị sự, đèn còn sáng, trên cửa sổ lộ ra bóng người đen tuyền, hiển nhiên còn đang thương nghị việc mang binh đi Tây Nam cứu viện.

Hoắc Viễn Hành thật sự quá vất vả. Ninh Như Ngọc rất đau lòng chàng, không thể tiếp tục nhìn, xoay người trở về thiên thính.

Mới vừa trở lại ngồi xuống trên ghế được chạm rỗng điêu khắc hoa sen, Trần ma ma cầm theo hộp đồ ăn tiến vào, chậm rãi đi đến cạnh cái bàn, mở ra, đem mì trộn tương cùng đồ ăn kèm đặt lên bàn, mỉm cười nói với Ninh Như Ngọc: “Tứ tiểu thư, lại đây dùng bữa đi.”

Cùng lúc đó, trong phòng nghị sự, cuối cùng Hoắc Viễn Hành cũng bàn bạc xong với phụ tá và cấp dưới, mọi người đứng dậy muốn cáo từ rời đi, nhưng Hoắc Viễn Hành thấy thời gian không còn sớm thì đã sai Ngô Nhạc bảo phòng bếp chuẩn bị cơm tối, chàng bảo phụ tá và cấp dưới dùng cơm rồi hãy về.

Ngô Nhạc đáp ứng một tiếng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hầu Gia, Ninh tiểu thư tới, đã đợi ngài ở thiên thính được hai ba canh giờ rồi.”

Hoắc Viễn Hành lập tức đứng lên từ trên ghế, nhìn thoáng qua mọi người trong phòng, thu hồi cảm xúc kích động, nói với Ngô Nhạc: “Ngươi ở đây phụ trách chiêu đãi mọi người, ta qua bên kia nhìn xem.”

Dứt lời, Hoắc Viễn Hành lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng rời đi, còn mấy người phụ tá và cấp dưới thì đã có Ngô Nhạc tiếp đón.

Hoắc Viễn Hành giả vộ bình tĩnh đi ra bên ngoài phòng nghị sự, ngay sau đó lập tức bước nhanh đi tới thiên thính, cũng may khoảng cách không xa, Hoắc Viễn Hành người cao chân dài động tác mau, rất nhanh đã đến cửa thiên thính, đúng lúc nhìn thấy Ninh Như Ngọc đang rửa tay ở bồn gỗ bên cạnh bàn để chuẩn bị dùng bữa, mùi thơm của mì trộn tương ập vào trong mũi chàng, gợi lên con sâu thèm ăn trong bụng, ngay sau đó, bụng chàng kêu lộc cộc mấy tiếng.

Hoắc Viễn Hành bước vào phòng, vừa đi vừa nói: “Mì trộn tương thơm quá, có để phần cho ta không?”

Ninh Như Ngọc đưa khăn vừa lau tay cho nha hoàn, vội đứng dậy từ trên ghế, nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, nói: “Có.”

Lúc này Hoắc Viễn Hành đã tới gần bên cạnh bàn, liếc mắt một cái đánh gia thức ăn được bày biện trên bàn, một chén mì trộn tương, hai món ăn kèm, cười hỏi Trần ma ma: “Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”

Trần ma ma vội nói: “Trong phòng bếp vẫn còn, nô tỳ lập tức đi lấy.” Dứt lời bà gọi nha hoàn cùng nhau đi ra ngoài.

Hoắc Viễn Hành duỗi tay giữ chặt tay của Ninh Như Ngọc, ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn nàng như phát sáng, tràn ngập thương tiếc: “Tới lâu rồi à? Sao không cho Trần ma ma nói với ta một tiếng?”

Ninh Như Ngọc nói: “Ta thấy chàng còn bận, nhiều người đang thương lượng chính sự như vậy, chàng đã quá vất vả rồi, ta không muốn chiếm dụng thời gian quý báu của chàng.”

“Nha đầu ngốc, nàng tới đây khiến ta rất vui có biết không? Nếu biết nàng đến thì ta có thể xử lý mọi việc càng nhanh càng tốt.” Hoắc Viễn Hành dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc dán mặt lên tay Hoắc Viễn Hành, mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn chàng chăm chú, thanh âm bỗng nhiên nức nở, nói: “Cảm ơn chàng, Minh Tông, ta biết, chàng tự mình tiến cử mang binh đi Tây Nam cứu viện cho đại cữu và Hạo biểu ca là vì ta vì Từ gia, ta thật sự rất cảm kích chàng, thật sự, nhưng thật ra chàng không cần phải làm như vậy.”

“Nha đầu ngốc.” Hoắc Viễn Hành ôm lấy Ninh Như Ngọc, để nàng dựa vào trong lòng ngực chàng, than nhẹ một tiếng: “Thật ra cũng cũng phải là hoàn toàn, đầu tiên ta là một võ tướng, là tướng quân của Đại Tấn, đại quân gặp nạn ở Tây Nam, gặp phải nguy hiểm, cho dù nói như thế nào thì ta cũng không thể ngồi im mặc kệ, triều đình tìm không thấy người thích hợp hơn ta, ta đi là lựa chọn tốt nhất.”

Ninh Như Ngọc đang dựa trong lòng ngực chàng thì ngẩng đầu lên, hai tay nâng mặt chàng, ánh mắt thâm tình mà nhìn chàng chăm chú: “Minh Tông, chàng là người tốt, tốt nhất, tốt nhất trên đời này.”

Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, giơ tay bắt được tay của Ninh hư Ngọc, chuyên chú nhìn nàng: “Trong mắt nàng, ta chỉ là một người tốt thôi sao?”

Ninh Như Ngọc chần chờ một chút rồi lắc đầu. Hoắc Viễn Hành nhìn dáng vẻ mỉm cười xấu hổ của nàng, cúi đầu thơm một cái lên trán nàng.

Hai người thân mật ngồi bên cạnh nhau, tâm sự hồi lâu, Trần ma ma cầm theo hộp đồ ăn đứng đợi ở bên ngoài, bây giờ mới có cơ hội đi vào.

Mì trộn tương, bò kho, ngó sen xào chay, canh gà hầm nấm hương, từng món được đặt lên bàn.

Sắc hương vị mỹ đều khiến người xem thèm ăn, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đều đã đói bụng, mỗi người nâng một chén mì trộn tương, cầm lấy đũa rồi vui vẻ ăn tối.

Ninh Như Ngọc gắp cho Hoắc Viễn Hành một miếng bò kho, Hoắc Viễn Hành lại gắp cho nàng một miếng thịt gà, hai người nhìn nhau cười hạnh phúc.

Một bữa tối kéo dài hai nén hương, Trần ma ma gọi nha hoàn thu thập bát đũa, Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc cùng nhau đi sang một bên, ngồi xuống uống trà tiêu thực, hai người ăn bữa tối hơi nhiều.

Uống xong trà, hai người lại quấn quýt bên nhau nói thêm một số chuyện, Ninh Như Ngọc cực kì lo lắng cho Hoắc Viễn Hành, dặn chàng phải hết sức cẩn thận, Hoắc Viễn Hành đáp ứng. Ngược lại Hoắc Viễn Hành còn phải khuyên nàng không cần quá lo lắng, chàng nhất định sẽ bình an trở về, chàng là người phúc lớn mạng lớn, ông trời không dám thu nhận chàng, còn nói sẽ nắm chặt thời gian, đánh thắng trận rồi trở về thành thân với nàng, được chàng dỗ dành khiến Ninh Như Ngọc đỏ bừng mặt vì xấu xổ.

Cuối cùng thời gian thật sự không còn sớm, sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, Hoắc Viễn Hành mới đích thân đưa Ninh Như Ngọc trở về chỗ ở mới của Ninh gia.

Mãi cho đến xe ngựa dừng bên ngoài Ninh phủ, Hoắc Viễn Hành mới buông tha cho nàng, ôn nhu dịu giọng dặn dò nàng phải cẩn thận, Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn đồng ý, đứng lên chuẩn bị xuống xe ngựa, thì bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nhào vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, hai tay nâng mặt chàng lên, cúi đầu dùng sức hôn lên môi chàng.

Đầu tiên, Hoắc Viễn Hành sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại, hóa bị động thành chủ động, đè tay ra sau gáy của Ninh Như Ngọc, một tay vuốt ve gương mặt nhỏ của nàng, nhiệt liệt mà kích động hôn lên môi nàng, dường như đây là nụ hôn cuối cùng ngày sau sẽ không còn cơ hội, muốn phóng thích tất cả tình cảm say đắm cuồng nhiệt mà mình có tại một khắc này.

Mãi cho tới khi Ninh Như Ngọc bị hôn cho đến lúc thở hổn hển, vô lực dựa vào trong lòng ngực chàng, ngoan ngoãn giống một con mèo nhỏ không thể nhúc nhích, Hoắc Viễn Hành mới buông nàng ra.

Hoắc Viễn Hành yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, làn da non mịn trơn bóng, bảo sao chàng lại luyến tiếc phải buông tay, ngón tay cái vuốt ve trên cánh môi nàng, đôi mắt đen nhánh như hồ sâu không thấy đáy nhìn nàng chăm chú, thanh âm khàn khàn, tràn ngập từ tính mà nói: “Đình Đình, chờ ta trở lại lấy nàng nhé.”

Ninh Như Ngọc lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống, nàng cuống quít dùng khăn tay lau đi, nghẹn ngào nói: “Được, ta chờ chàng trở về, một lời đã định!”

Cuối cùng hai người còn lưu luyến một lúc lâu.

Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, nhìn theo bóng lưng nàng bước vào Ninh phủ rồi mới rời đi.

Thời gian hai ngày qua mau, hôm nay là ngày Hoắc Viễn Hành dẫn quân rời khỏi kinh thành, Ninh Như Ngọc ngồi trên xe ngựa đuổi tới Thập Lí Đình ở bên ngoài thành để đưa tiễn chàng, nhìn chàng dẫn dắt đại quân, ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn đi đầu, dưới ánh mặt trời sán lạn, một đường đi xa.

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Hoắc: Đánh giặc, tạm thời tách ra là vì về sau đoàn tụ càng tốt hơn!

Đìn Đình: Ta chờ chàng trở về lấy ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.