Ninh Như Ngọc vừa nghe thấy cái tên này, cả người run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, đây là nàng bị bắt đi sau đó bán cho kỹ viện, rốt cuộc ai lại có thù oán, ác ý lớn như vậy với nàng? Sử dụng thủ đoạn dơ bẩn bỉ ổi như này, muốn hại nàng thân bại danh liệt?
Chẳng lẽ là quận chúa Trường Bình?!
Người đầu tiên mà Ninh Như Ngọc nghĩ đến chính là nàng ta, ngoại trừ nàng ta cũng không thể tìm thấy người khác, chỉ có quận chúa Trường Bình mới có ác ý lớn đến vậy với nàng!
“Bà chủ, ngươi có thể thả ta ra hay không? Ngươi cũng chỉ vì tiền nên mới mua ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, sẽ không để ngươi chịu thiệt.” Ninh Như Ngọc có ý nghĩ lấy tiền tài để lay động tú bà, khiến bà ta đồng ý thả nàng đi. Đáng tiếc tú bà không hề dao động, thu lại ý cười trên mặt, nhìn Ninh Như Ngọc, nói: “Một khi đã vào Vạn Hoa Lâu của ta thì cũng đừng nghĩ còn có thể đi ra ngoài, bên ngoài có gì tốt? Với dung mạo này của ngươi mà ở Vạn Hoa Lâu thì chắc chắn sẽ trở thành hoa khôi đứng đầu bảng, đến lúc đó ta đảm bảo ngươi có thể ăn sung mặc sướиɠ, muốn cái gì thì có cái đó, có gì không tốt chứ? Ngươi nên ngoan ngoãn thành thật ở lại Vạn Hoa Lâu đi!”
“Không, ta không thiếu những thứ đó, xin ngươi hãy thả ta ra đi!” Ninh Như Ngọc kích động đứng dậy từ trên giường, đi qua chỗ tú bà, đi vài bước tới trước mắt bà ta, đưa tay kéo tay áo của bà ta, vẻ mặt đau khổ khẩn cầu: “Ngươi thả ta đi, cầu xin ngươi.”
“Không bao giờ! Đã vào Vạn Hoa Lâu thì đừng nghĩ có thể đi ra ngoài, ngoan ngoãn đợi ở đây.” Tú bà đã làm chủ Vạn Hoa Lâu rất nhiều năm, nhìn thấy vô số cô nương mới tới Vạn Hoa Lâu khóc sướt mướt, dáng vẻ đáng thương cầu xin được rời đi, bà ta đã sớm luyện ra ý chí sắt đá, căn bản không hề mủn lòng trước bất kì một lời cầu xin nào, huống chi Ninh Như Ngọc là người có thể hái ra tiền, thậm chí còn phải đặc biệt dạy dỗ cho tốt, nếu bà ta thả nàng ra chỉ vì hai ba câu van xin khóc lóc thì bà ta cũng không cần sống nữa, cùng lắm cũng chỉ là một cô nương xa lạ mà bà ta không thân cũng chẳng quen, bà ta không đời nào lại buông tha nàng, một khi bước bước chân vào Vạn Hoa Lâu thì đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, tuyệt đối không bao giờ xảy ra khả năng này! “Cầu xin ngươi.” Ninh Như Ngọc túm chặt cánh tay tú bà mà đau khổ van xin.
“Không được, ưm……” Tú bà vừa muốn từ chối, ai ngờ Ninh Như Ngọc đột nhiên ra tay, đánh bà ta một cái khiến bà ta trở tay không kịp, tú bà không biết võ công, phản ứng cũng không đủ nhanh nhậy, sau khi bị Ninh Như Ngọc đánh một cái vào bụng thì ôm bụng cong lưng xuống, vừa muốn hô to gọi người tới, đáng tiếc còn chưa kịp hét ra tiếng đã bị Ninh Như Ngọc nhanh nhẹn dùng tay bổ một đao, trực tiếp bị Ninh Như Ngọc đánh cho hôn mê bất tỉnh, ngã rầm xuống sàn nhà.
Từ nhỏ Ninh Như Ngọc đã đi theo mấy biểu ca ở Từ gia luyện võ cưỡi ngựa bắn cung, mặc dù không giỏi võ như Bích Hà, nhưng vẫn dư dả để đối phó với một hai nữ nhân không biết võ công như tú bà, một đao bằng tay đi xuống đã khiến bà ta hôn mê. Tú bà ngã xuống trên mặt đất, Ninh Như Ngọc đạp hai cái lên người mà bà ta vẫn không tỉnh, Ninh Như Ngọc cười khẩy một tiếng, bắt đầu cởi quần áo của tú bà, dùng khăn trải giường trói chặt bà ta, cũng không biết tìm đâu ra một chiếc tất thối nhét vào trong miệng bà ta. Sau khi làm xong mọi việc, Ninh Như Ngọc phủi tay, mỉm cười nhìn kiệt tác của bản thân, cảm giác khá tốt.
Ninh Như Ngọc thay quần áo của tú bà, tìm một chiếc khăn che mặt lại, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi phòng.
Vậy mà không có người canh giữ bên ngoài, đây là điều mà Ninh Như Ngọc không thể ngờ tới, tù bà quá tự tin rồi, chắc bà ta cảm thấy gian phòng này ở lầu ba của Vạn Hoa Lâu, người bình thường không thể tiến vào, cô nương nào đã đi vào đây thì đừng mơ có thể bình an mà đi ra ngoài nên không cho người canh giữ bên ngoài, ngược lại tạo cơ hội cho Ninh Như Ngọc dễ dàng trốn thoát.
Ninh Như Ngọc vừa đi vừa chú ý động tĩnh xung quanh, lầu ba rất yên tĩnh, hình như mấy gian phòng bên cạnh đều không có người ở, hành lang cũng không có ai, Ninh Như Ngọc cúi đầu đi nhanh tới cầu thang xuống lầu ba.
Ninh Như Ngọc dựa vào vách tường trong một góc khuất, ló đầu ra quan sát tình huống dưới lầu, hóa ra có hai kẻ canh giữ dưới chân cầu thang để đi từ lầu hai lên lầu ba, thả nào lầu ba lại không có người, người đều ở nơi này.
Làm sao để đi ra ngoài được? Ninh Như Ngọc khó xử!
Trực tiếp đi xuống thì không thể thực hiện được, hai kẻ canh giữ ở chỗ đó, cho dù Ninh Như Ngọc mặc quần áo của tú bà, nhưng chiều cao dáng người của nàng và tú bà khác nhau rất lớn, có khi vừa đi ra đã bị người phát hiện, nàng phải nghĩ cách khác.
Vì vậy, Ninh Như Ngọc đành phải quay trở lại.
Đẩy cửa một gian phòng không có người ở phía sau lưng, trong phòng chứa rất nhiều quần áo, đủ loại kiểu dáng màu sắc, còn có một ít trang sức châu hoa, có vẻ giống một gian phòng dùng để thay quần áo.
Ninh Như Ngọc quan sát bốn phía, đối diện có một cửa sổ, nàng bước nhanh qua đó, đẩy cửa sổ ra quan sát bên ngoài.
Quá cao! Ninh Như Ngọc hít một hơi khí lạnh, nàng còn tưởng rằng có khả năng đi xuống từ nơi này, nhưng khoảng cách quá cao, phía dưới chính là hậu viện của Vạn Hoa Lâu, thường xuyên có người qua lại, đi xuống từ nơi này quá nguy hiểm, Ninh Như Ngọc đành bất đắc dĩ lùi về trong phòng.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài, trái tim Ninh Như Ngọc lập tức nhảy lên tận cổ họng, sợ rằng người đến muốn vào trong phòng, sau khi người nọ đi qua, lại đi tiếp về phía sau, Ninh Như Ngọc càng thêm căng thẳng khẩn trương, bởi vì người nọ đang đi tới gian phòng giam giữ nàng lúc trước, hiện tại người bị nhốt bên trong chính là tú bà của Vạn Hoa Lâu.
Quả nhiên, Ninh Như Ngọc còn chưa nghĩ ra đối sách thì đã nghe được tiếng kêu la truyền ra từ gian phòng cuối cùng kia: “Nhanh, nhanh lên, con tiện nhân kia biết võ công, đánh ngất ta rồi chạy trốn, mau đi bắt nàng ta về!” Ngay sau đó là tiếng bước chân chạy nhanh rối loạn.
Ninh Như Ngọc quan sát xung quanh, lắc mình trốn phía sau bình phong dùng để thay quần áo, hơn nữa lấy một bộ quần áo từ trên giá bên cạnh rồi thay vào, ngay cả búi tóc trên đầu cũng dùng khăn trùm đầu che kín, trên mặt đeo khăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Ninh Như Ngọc trốn trong một góc tối, nhìn thấy người tới đi một vòng quanh phòng, dù sao cũng chỉ là chỗ thay quần áo, người tới không nhìn nhiều, không chú ý trong góc tối có một người đang trốn, xoay người rời đi.
Nhìn thấy người đi rồi, cuối cùng Ninh Như Ngọc có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng hiện tại lại có một nan đề, người bên ngoài đã bắt đầu truy bắt nàng, làm sao nàng có thể đi ra ngoài?
Ninh Như Ngọc cẩn thận dịch đến cạnh cửa, quan sát tình huống bên ngoài, tìm kiếm thời cơ thuận lợi để chạy thoát thân.
Thỉnh thoảng lại có người đi qua phía bên ngoài, dáng vẻ vội vàng, tú bà thay một bộ quần áo khác rồi đi ra, dẫn theo một hạ nhân, liên tục quát tháo bọn họ phải nhanh chóng bắt Ninh Như Ngọc lại.
Ninh Như Ngọc trốn sau cánh cửa, thở cũng không dám thở mạnh, nghe tiếng bước chân vội vã chạy qua của bọn chúng, không cần nghĩ cũng biết là đang tìm bắt nàng.
Nhưng không đợi Ninh Như Ngọc bình tĩnh lại, suy nghĩ biện pháp chạy trốn ra ngoài, đám người kia đã quay đầu trở lại, hơn nữa còn đi thẳng đến gian phòng mà Ninh Như Ngọc đang trốn, Ninh Như Ngọc nghe thấy tiếng bước chân vang vọng, lập tức nhận ra việc không ổn, luống cuống tìm góc tối để ẩn nấp, nhưng động tác vẫn không đủ nhanh, cửa sau lưng bị người đá văng từ bên ngoài, ngay sau đó tú bà mang theo năm sáu hạ nhân đi vào.
Lúc này Ninh Như Ngọc có muốn trốn cũng không kịp, vừa vặn bị hạ nhân mà tú bà mang tới bắt lấy.
Ninh Như Ngọc muốn phản kháng, nhưng bọn hạ nhân có võ công không tệ, Ninh Như Ngọc đánh không lại, bị hạ nhân bắt được cánh tay, tựa như diều hâu quắp lấy gà con, nhấc bổng Ninh Như Ngọc lên, Ninh Như Ngọc không ngừng giãy giụa, hai hạ nhân cao lớn trực tiếp túm nàng lên xách tới trước mặt tú bà.
Tú bà híp mắt lại nhìn nàng một cách âm hiểm, chỉ vào mũi nàng mà mắng to: “Vừa rồi ngươi dám đánh ta, còn muốn chạy trốn, lá gan của ngươi lớn thật đấy, có tin ta đánh chết ngươi không?!” Bà ta giơ tay lên muốn tát Ninh Như Ngọc.
Ninh Như Ngọc sợ hãi theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại, chờ bàn tay kia của tú bà rơi xuống một cái tát như trời giáng, nhưng đợi mãi, trên mặt không cảm thấy đau, cũng không hề có động tĩnh gì khác, trong lòng Ninh Như Ngọc chợt cảm thấy kì lạ, len lén mở mắt thì nhìn thấy tú bà đang mở to một đôi mắt tràn ngập sợ hãi, dường như không thể tin nổi, nhìn chằm chằm về phía trước, một cây phi tiêu cắm chính giữa trên yết hầu của bà ta, máu chảy ra từ miệng vết thương, đều đỏ tươi rực rỡ như màu sắc cây phi tiêu, vô cùng nổi bật bắt mắt.
Tình huống trước mắt khiến Ninh Như Ngọc ngây ngẩn cả người, chưa kịp phản ứng lại xem đã xảy ra chuyện gì thì lập tức có bốn người bịt mặt mặc đồ đen, võ nghệ cao cường nhảy ra từ trong bóng tối, nhanh chóng đánh nhau với mấy tên hạ nhân đứng trong phòng.
Mấy tên hạ nhân ra tay đặc biệt hung ác, tàn nhẫn, Ninh Như Ngọc hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng trước mặt nhóm người bịt mặt mặc đồ đen lại không chịu nổi một kích, ba năm hai hạ đã bị đánh ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
Ninh Như Ngọc né tránh một tên hạ nhân muốn bắt lấy nàng, một người bịt mặt mặc đồ đen lập tức lắc mình tới trước mặt nàng, duỗi tay kéo nàng ra phía sau, một người khác nâng kiếm trong tay, động tác nhanh như tia chớp, đâm xuyên trái tim của tên hạ nhân kia, dường như tên đó còn chưa thể tiếp nhận sự thật mình đã chết như vậy, mở to hai mắt nhìn về phía ngực nơi còn cắm kiếm, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, người bịt mặt mặc đồ đen rút kiếm sắc bén, trên ngực tên hạ nhân có một lỗ máu rộng mở, máu chảy ào ạt ra ngoài, tên kia mở to hai mắt hoảng sợ mà ngã quỵ trên mặt đất.
Người bịt mặt mặc đồ đen kia giữ chặt cổ tay của Ninh Như Ngọc, nói với nàng: “Đi theo ta.”
Ninh Như Ngọc nghe thấy thanh âm đặc biệt quen thuộc, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, ánh mắt sáng ngời nhìn Hoắc Viễn Hành: “Minh Tông, chàng tới cứu ta.”
“Ừ.” Hoắc Viễn Hành lên tiếng, trầm giọng nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước.” Chàng dẫn nàng bước nhanh ra cửa sổ, một tay ôm eo nàng, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ cách mặt đất rất xa, Ninh Như Ngọc hơi sợ, ôm lấy cổ Hoắc viễn Hành theo bản năng, nhắm mắt vùi đầu vào trong lòng ngực chàng.
Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc nhảy ra khỏi cửa sổ, một tay tung ra một viên đá, chân giẫm nhẹ lên viên đá kia, mượn lực nhảy lên một đoạn giữa không trung, toàn bộ quá trình không hề kinh động tới người trong sân phía dưới, trực tiếp nhảy lên nóc nhà đối diện, sau đó ôm ninh Như Ngọc nhảy xuống, rất nhanh đã rời khỏi Vạn Hoa Lâu, hai bóng người đan xen lẳng lặng biến mất trong bóng đêm mênh mông không một tiếng động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]