“Ăn ngon.” Ninh Như Ngọc cười tươi nhìn chàng.
Hoắc Viễn Hành nhanh chóng duỗi tay tới, dùng ngón trỏ quét qua khóe môi nàng, vết chai mỏng trên đó vuốt ve cánh môi non mềm của nàng, mang đến cảm giác tê dại, dọc theo cánh môi nàng mà leo lên trên, rất nhanh liền lan tràn lên má, lên cằm, sau đó là cần cổ thon dài, cuối cùng một đường đi xuống, xoẹt một cái khuôn mặt của Ninh Như Ngọc đột nhiên đỏ bừng, thậm chí có xu thế càng ngày càng đỏ rực, trái tim nàng tăng tốc đập nhanh, như có con nai con chạy loạn, như muốn đột phá l*иg ngực mà nhảy ra ngoài, nàng tâm hoảng ý loạn quay đầu đi, ánh mắt lấp láy, căn bản không dám nhìn Hoắc Viễn Hành, nắm chặt khăn trong tay, như con thỏ trắng nhỏ vừa bị kinh hách.
Tim đập nhanh không ngừng, bùm bùm như sắp không thể hô hấp, Ninh Như Ngọc bối rối không thôi, trong đầu ầm ầm nổ vang, một mảnh trống rỗng.
Nhưng vào lúc này, bên tai dường như nghe được một tiếng cười khẽ, Ninh Như Ngọc ngẩn ngơ, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, bên môi chàng vẫn còn ý cười như có như không, ánh mắt dừng trên ngón trỏ của chàng.
Ninh Như Ngọc nhìn theo tầm mắt của chàng, chỉ thấy trên ngón trỏ của chàng dính một ít vụn bánh hoa hồng, chính là vừa nãy nàng ăn còn sót lại, bị Hoắc Viễn Hành dùng ngón trỏ lau đi.
Ninh Như Ngọc nhìn động tác lưu loát của chàng, ánh mắt dừng trên yết hầu lăn lộn lên xuống, trong nháy mắt, nàng cảm thấy không phải chàng đang ăn bánh hoa hồng, mà là ăn chính bản thân nàng, chàng liền một ngụm ăn vào trong bụng.
Chàng vừa ăn nàng ăn qua bánh hoa hồng! Ý thức được điểm này, Ninh Như Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, rầm một tiếng thật lớn, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cuống quít cúi đầu uống nước, lại không dám liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Hành dù chỉ một cái.
Cũng may bầu không khí ái muội trêu người này không kéo dài lâu, phòng bếp rất nhanh đã làm xong mì sợi, Hồng Châu dẫn theo nha hoàn đem hộp đồ ăn tiến vào, đánh vỡ sự yên lặng trong phòng.
Từ trước tới nay Hồng Châu đều rất sợ Hoắc Viễn Hành, chỉ yếu là do lần đầu tiên Hoắc Viễn Hành tới Y Lan Viện, khí thế quá mãnh liệt cường thế đã khắc sâu ấn tượng trong đầu nàng ấy, khiến cho mỗi lần nàng ấy trông thấy Hoắc Viễn Hành thì đều nơm nớp lo sợ, tâm tình thấp thỏm, sợ sẽ làm sai điều gì.
Sau khi Hồng Châu sai nha hoàn đặt mì sợi, đồ ăn kèm, bò kho lên bàn, liền nhanh chóng mang theo nha hoàn hành lễ với Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc rồi lui về phía sau đi ra ngoài.
“Thức ăn làm xong rồi, tranh thủ còn nóng chàng mau ăn đi.” Ninh Như Ngọc nói.
“Ta tiễn chàng.” Ninh Như Ngọc cũng đứng dậy, bảo Hồng Châu cầm đèn l*иg lại đây, nàng giống như một tiểu nha hoàn cầm theo đèn l*иg dẫn đường mà tiễn Hoắc Viễn Hành ra ngoài.
Rất nhanh đã ra khỏi Y Lan Viện, Ninh Như Ngọc cầm đèn l*иg đi đằng trước, Hoắc Viễn Hành đi sau lưng nàng một bước, nha hoàn đi theo tít phía xa, cách hai người một khoảng cách rất dài.
Ngọn đèn dầu màu cam yếu ớt chỉ đủ chiếu sáng một tấc vuông xung quanh, Ninh Như Ngọc lò dò đi từng bước, hai người đều không nói chuyện, Hoắc Viễn Hành đột nhiên vươn tay tới, cầm lấy tay nhỏ của Ninh Như Ngọc, cũng cầm lấy đèn l*иg trong tay nàng, bàn tay to gắt gao mà bao bọc bàn tay nhỏ không buông ra, Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ nghe thấy chàng nói nhỏ bên tai: “Việc như này cứ để ta tự làm.”
Sau đó liền biến thành Hoắc Viễn Hành cầm đèn l*иg đi trước dẫn đường, Ninh Như Ngọc từng bước theo ra ngoài.
Ban đêm tĩnh mịch, ngọn đèn dầu cam vàng lúc ẩn lúc hiện rất ái muội, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ, sóng vai mà đi, tình cảm ngọt ngào thong thả chảy xuôi, lan tràn khắp không gian xung quanh hai người.
Nếu con đường này có thể vẫn luôn đi mãi không đến đích thì tốt rồi. Hoắc Viễn Hành thầm nghĩ. Nhưng cũng không sao, mặc dù Y Lan Viện có điểm cuối, nhưng cả đời này còn thời gian rất dài, chàng sẽ luôn chậm rãi đi cùng nàng.
Ngày hôm đó, Từ thị, Ninh Khánh An và Chu Tư Kỳ lại đưa nàng đi thi, hơn nữa sáng sớm đã đặt một vị trí ở trà lâu đối diện với Nghênh Tân Lâu.
Mấy người Từ thị đi cùng Ninh Như Ngọc tới bên ngoài cửa của Nghênh Tân Lâu, Ninh Như Ngọc cũng không vội vàng đi vào, bởi vì trước đó một ngày, nàng đã hẹn với Hoắc Viễn Hành, bảo chàng tới xem nàng thi đấu, chính miệng chàng cũng đã đồng ý sẽ đến rồi.
Nhưng mà nàng chờ mãi chờ mãi, một lòng mong mỏi bóng người quen thuộc kia sẽ xuất hiện, nhưng chờ tới khi trận thi đấu thứ hai đã sắp bắt đầu rồi, Hoắc Viễn Hành đều không tới, Ninh Như Ngọc mang theo tâm tình thất vọng mà bước vào nơi thi đấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]