Thất công chúa giận dữ nói: "Ninh Như Ngọc, ngươi muốn kháng mệnh sao?"
"Mệnh lệnh của Thất công chúa thật khó tuân theo." Ninh Như Ngọc nghiêm túc nói.
"Các ngươi đang làm gì?" Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Viện trưởng thư viện, sau đó một thân ảnh màu lam đi vào. Ánh mắt sắc bén đảo qua tình hình trong ký túc xá, đã hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía Thất công chúa, nghiêm túc nói: "Thất công chúa, nguyên nhân cái chết của Lục công chúa còn chưa tra rõ, sao ngươi có thể hành động như vậy?"
Thất công chúa nơi nào chịu nghe lời của Viện trưởng thư viện, nhanh chóng nói: "Lục công chúa bị người gϊếŧ hại. Trong chuyện này Ninh Như Ngọc là người có hiềm nghi lớn nhất, ta sai người đưa nàng ta trở về, cũng là muốn tra rõ chuyện này." "Thất công chúa, ngươi làm như vậy có phải quá võ đoán rồi không? Cả buổi chiều Ninh Như Ngọc đều ở trường thi, không có thời gian gây án, cũng không có động cơ gây án. Phải tra rõ chân tướng sự việc trước, ta hy vọng ngươi không đưa ra phán đoán sai lầm. Tốt nhất là tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ lại về việc này." Viện trưởng thư viện uy nghiêm nói.
"Viện trưởng, người đây là người muốn bao che cho Ninh Như Ngọc sao?" Thất công chúa chỉ vào Ninh Như Ngọc lạnh lùng nói: "Nàng ta chính là hung thủ gϊếŧ người!"
"Thất công chúa, cẩn thận lời nói!" Sắc mặt Viện trưởng nghiêm túc: "Ta là Viện trưởng thư viện, sẽ không bao che cho bất kỳ người nào, cũng sẽ không vu hãm cho bất kỳ ai!"
Bốn chữ sau cùng cho thấy Viện trưởng đang tức giận. Ở Đại Tấn Triều nhân phẩm và tài học của bà đều được mọi người sùng bái. Những lời vừa rồi của Thất công chúa đối với bà mà nói chính là vũ nhục, điều đó làm cho bà rất tức giận. Thất công chúa cũng ý thức được là mình nói sai, sắc mặt cũng trở nên khó coi, thầm buồn bực vì mình quá vội vàng, sao lại nổi giận lên với Viện trưởng chứ? Viện trưởng cũng có thể thường xuyên nói chuyện cùng Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy bà ta cũng phải nể mặt ba phần, vừa rồi mình thật sự là quá nóng vội. Sau đó vội vàng hướng Viện trưởng nhận lỗi: "Viện trưởng, thật xin lỗi, vừa rồi là ta lỡ lời."
"Ngươi trở về đi. Chuyện còn chưa tra rõ, không được hành sự lỗ mãng." Viện trưởng khoát tay nói.
"Vâng." Có Viện trưởng ở nơi này che chở, Thất công chú không thể đưa Ninh Như Ngọc đi được, trong lòng thầm hận, cắn răng dẫn ma ma rời đi.
Thất công chúa đi rồi, những người vây xem khác cũng rời đi. Viện trưởng thư viện quay đầu nhìn về phía Ninh Như Ngọc nói: "Thanh giả tự thanh, chờ chân tướng sự việc điều tra rõ ràng, sẽ tự cho ngươi một công đạo." "Vâng. Viện trưởng nói đúng, cảm tạ Viện trưởng đã tin tưởng." Lúc này, Viện trưởng lại tin tưởng nàng như vậy, làm cho Ninh Như Ngọc rất cảm kích.
Viện trưởng gật đầu: "Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi đi, không nên suy nghĩ quá nhiều."
"Đa tạ Viện trưởng." Ninh Như Ngọc tự mình tiễn Viện trưởng ra đến ký túc xá, cho đến khi Viện trưởng rời đi, nàng mới xoay người trở về phòng.
Chu Tư Kỳ khẩn trương nhìn nàng, lo lắng nói: "Làm sao bây giờ? Lục công chúa chết rồi, Thất công chúa tuyệt đối sẽ không cho qua như vậy đâu. Ngươi gặp phải hai người các nàng đúng thật là xui xẻo, ngươi phải nghĩ phương pháp ứng đối mới được."
Ninh Như Ngọc trấn định nói: "Không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng. Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi."
Chu Tư Kỳ vội nói: "Ta cảm thấy ngươi mau đem những chuyện này thông báo với Ninh bá phụ và Ninh bá mẫu mới được, để cho họ giúp ngươi nghĩ ra đối sách, phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, để có thể đối phó vẹn toàn."
Chu Tư Kỳ vừa nhắc như vậy, Ninh Như Ngọc mới nhớ đến là tìm Ninh Khánh An và Từ thị giúp đỡ. Đời trước sau khi nương nàng chết, cha nàng lại cưới kế mẫu, kế mẫu không thương, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, dần dần dưỡng thành thói quen tự mình giải quyết vấn đề, hoàn toàn quên mất trong chuyện này nàng còn có người có thể dựa vào.
Ninh Như Ngọc lập tức nói: "Ta lập tức cho người trở về bấm báo chuyện này cho phụ thân và mẫu thân biết."
Bích Hà xen vào nói: "Còn phải lập tức thông báo cho Hầu gia nữa."
Chu Tư Kỳ nghe vậy, lập tức kích động, bắt lấy tay Ninh Như Ngọc nói: "Đúng đúng đúng, phải lập tức thông báo cho Vũ An Hầu nữa. Hắn thần thông quảng đại, đa mưu túc trí, nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp tốt nhất!"
Ninh Như Ngọc nhàn nhạt liếc Chu Tư Kỳ một cái, âm thầm nói: Nha đầu này trước kia nếu nói đến Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành đều nói là lạnh lùng lãnh đạm, lòng dạ độc ác, mặt có sẹo đao, có thể trị trẻ em khóc đêm. Bây giờ cần phải cầu cạnh người khác, lập tức đổi lời nói thành thần thông quảng đại, đa mưu túc trí. Tốc độ thay đổi này cũng quá nhanh rồi, nàng đúng thật là phục luôn.
Chu Tư Kỳ cười hắc hắc: "Còn không phải là vì ngươi sao?"
Ninh Như Ngọc cười nhéo một cái lên gương mặt của Chu Tư Kỳ, quay đầu lại hỏi Bích Hà: "Trước khi đến thư viện, Vũ An Hầu nói có chuyện phải rời kinh, không biết bây giờ đã trở về chưa? Ngươi có cách thức liên lạc với hắn không?"
"Nô tỳ có cách thức liên lạc với Hầu gia." Bích Hà nói. Nàng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc để trở thành ám vệ, đương nhiên sẽ tự có cách liên lạc được với Vũ An Hầu, đây chính là bí mật không truyền ra ngoài.
Có thể liên lạc được với Vũ An Hầu, khả năng có thể thuận lợi giải quyết chuyện này cũng lớn hơn rất nhiều, trong lòng Ninh Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nói với Bích Hà: "Như vậy thì tốt rồi. Bây giờ ngươi dựa theo kế hoạch đi thông báo cho Vũ An Hầu, cũng sai người đi Ngụy Quốc Công phủ bẩm báo cho cha nương của ta biết, nhất định phải nói rõ ràng ngọn nguồn của chuyện này."
"Tứ cô nương yên tâm, nô tỳ đã biết." Trước khi đi Bích Hà cũng không quên dặn dò: "Nô tỳ ra ngoài tìm người liên lạc với Hầu gia, tạm thời Tứ cô nương ở lại đây, chờ nô tỳ trở về chúng ta lại bàn tiếp những chuyện khác."
Bây giờ so với bên ngoài thì thư viện an toàn hơn, không ai biết được tình hình bên ngoài như thế nào, đây cũng là nguyên nhân mà các nàng không lập tức lựa chọn trở về Ngụy Quốc Công phủ. Chính là sợ trên đường gặp phải nguy hiểm không lường trước được, so sánh thì ở lại trong thư viện, ít ra thì còn có hộ vệ trong thư viện bảo vệ, khả năng phát sinh nguy hiểm cũng không lớn lắm, đây cũng là nguyên nhân Bích Hà nói chờ nàng trở về rồi lại tính toán tiếp.
"Trên đường phải cẩn thận." Ninh Như Ngọc nói.
"Vâng." Bích Hà trả lời một tiếng. Từ cửa sổ nhanh nhẹn lách mình ra ngoài, vì để tránh cho những người khác chú ý, nàng không đi cửa chính mà cẩn thận tránh những đường có người trong thư viện, rất nhanh đã ra khỏi thư viện, đi đến điểm liên lạc gần đây tìm người.
Trong ký túc xá, lúc này chỉ còn lại ba người là Ninh Như Ngọc, Chu Tư Kỳ cùng với nha hoàn của Chu Tư Kỳ. Chu Tư Kỳ sợ để Ninh Như Ngọc một mình trong phòng sẽ không an toàn, nên cố ý ở lại với Ninh Như Ngọc. Hai người không nói gì, chỉ ngồi thôi cũng cảm thấy khó chịu, Chu Tư Kỳ liền đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.
Ninh Như Ngọc bị Chu Tư Kỳ làm cho choáng váng đầu, liền đứng dậy kéo nàng ngồi xuống một bên, trấn định nói: "Ngươi đừng đi tới đi lui nữa, ta hoa mắt lắm rồi. Ngày mai thi kỳ nghệ, ngươi cùng ta đánh cờ đi."
"Bây giờ ngươi vẫn còn tâm trạng mà đánh cờ hả?" Chu Tư Kỳ kinh hãi, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Ninh Như Ngọc, kỳ lạ là nàng cũng an tĩnh lại. Ánh mắt Ninh Như Ngọc như là có ma lực vậy, trấn tĩnh thư thường, làm cho nàng không thể không bội phục sự can đảm của Ninh Như Ngọc: "Ngươi thật bình tĩnh."
Ninh Như Ngọc khẽ mỉm cười với Chu Tư Kỳ: "Vậy đánh cờ đi."
"Được." Nếu Ninh Như Ngọc không lo lắng, nàng còn lo lắng cái gì nữa. Chu Tư Kỳ cũng thu lại vẻ khẩn trương vừa rồi, ngồi đối diện cùng Ninh Như Ngọc đánh cờ.
Trong cờ có thế giới, có khàn khôn bí ẩn. Quyết đoán sát phạt, phong quyệt vân quỷ, một màn đọ sức không tiếng động bắt đầu.
. . .
Cách ký túc xá của Ninh Như Ngọc bảy tám căn phòng là ký túc xá của Thất công chúa. Thất công chúa vừa tức vừa gấp đi tới đi lui ở trong phòng, bốn ma ma thì cúi đầu đứng một bên, sắc mặt ngưng trọng, chờ Thất công chúa phân phó.
Thất công chúa ở trong phòng vòng vo mấy lần, vừa nghĩ tới chuyện sau khi Thục phi biết tin Lục công chúa chết sẽ có bộ dạng gì, nàng liền không nhịn được mà run lên, rùng mình một cái. Mặc dù Lục công chúa làm người ngang ngược, không để ai vào mắt, khiến nhiều người ghét, nàng cũng mong nàng ta chết đi, nhưng không nghĩ rằng nàng ta lại chết không minh bạch như vậy. Nàng và Lục công chúa cùng nhau học ở thư viện, nàng và mẫu phi lại phụ thuộc vào Thục phi để sinh tồn, Thục phi đã dặn dò nàng nhiều lần, lệnh cho nàng chăm sóc Lục công chúa cho tốt, nhưng bây giờ Lục công chúa cứ như vậy mà chết, Thục phi nhất định sẽ giận cá chém thớt nàng và mẫu phi. Mặc dù với tính cách của Lục công chúa thì từ lâu đã đáng chết rồi, nhưng lần này lại dính líu đến nàng và mẫu phi, đúng là tai bay vạ gió mà!
"Lục công chúa chết, đã có người trở về báo tin. Đoán chừng bây giờ đã đến trong cung rồi, Thục phi cùng phụ hoàng biết được chuyện này nhất định sẽ sai người điều tra. Các ngươi đều là ma ma đắc lực bên cạnh ta, có phương pháp gì tốt để ứng đối không?" Thất công chúa quay đầu nhìn về phía các ma ma, hỏi ý kiến bọn họ.
Bốn ma ma liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một ma ma mặc bối tử màu nâu, là ma ma ở bên cạnh Thất công chúa lâu nhất, là người hiểu tính tình của Thất công chúa nhất, suy nghĩ một lúc, tiến lên phía trước nói: "Nô tỳ cho rằng, việc cần làm bây giờ chính là bắt lấy Ninh Như Ngọc. Nàng ta luôn bất hòa với Lục công chúa, đối với chuyện Lục công chúa chết, nàng ta là người có hiềm nghi lớn nhất. Cho dù nàng ta có phải là hung thủ hay không, chúng ta đều phải đem nàng ta đẩy ra ngoài. Cho Thục phi và Hoàng thượng một câu trả lời, để tránh cho Thất công chúa bị liên lụy."
Thất công chúa nhíu chặt lông mày, khó xử nói: "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Viện trưởng đứng về phía nàng ta, những bạn học khác cũng bảo vệ nàng ta, bên người nàng ta còn có một nha hoàn có võ công bảo vệ. Chúng ta căn bản không thể lại gần nàng ta được, muốn khống chế nàng ta sẽ rất khó."
Ma ma lại nói: "Chúng ta không thể khống chế nàng ta, cũng không cần đi khống chế. Chỉ cần để người ở bên ngoài canh giữ, chắc chắn rằng nàng ta sẽ không rời khỏi ký túc xá, đến khi thị vệ trong cung tới, Thất công chúa dẫn người đến bắt nàng ta lại. Đến lúc đó cho dù là Viện trưởng thư viện, hay là nha hoàn biết võ công kia, đều không cần nhắc tới nữa, bọn họ muốn bảo vệ nàng ta cũng không bảo vệ được."
Thất công chúa hơi rũ mắt xuống, khóe miệng mím chặt, trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: "Đều theo lời ngươi nói đi. Bây giờ hai người đi ra ngoài theo dõi Ninh Như Ngọc, xác nhận là nàng ta vẫn còn ở trong ký túc xá. Hai người còn lại đi đến ngoài cửa viện chờ người trong cung tới. Chỉ cần đám người trong cung vừa tới, lập tức trở về bẩm báo. Phải bắt được Ninh Như Ngọc, trực tiếp đưa nàng ta vào cung, để Thục phi và Hoàng thượng xử lý."
"Vâng." Bốn ma ma đồng thanh nói, mặt lộ vẻ hiểm ác.
(Thông báo nhỏ: Từ chương 26 trở đi Edit + Beta đều là Tiêu Kỳ Y nhé.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]