Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
Đúng lúc này, Hoắc Viễn Hành đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đen nhánh tựa mặt hồ nhìn chằm chằm Hoắc Viễn Thành, khóe miệng khinh thường nhếch lên, lạnh lùng nói: "Lúc ngươi và Tứ hoàng tử âm mưu hạ độc Ninh Như Ngọc, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?"
Đối mặt với Hoắc Viễn Hành cường đại, khí thế khắp trời, Hoắc Viễn Thành chỉ muốn đứng lên cắm đầu chạy, đúng vậy, hắn rất muốn chạy trốn.
Hắn nghĩ mãi không ra vì sao Hoắc Viễn Hành lại biết hắn cùng Tứ hoàng tử âm mưu chuyện này? Từ lúc bắt đầu âm mưu này, bên cạnh đều là những người có thể tin tưởng được. Tính đi tính lại cũng không có bao nhiêu người biết chuyện, bọn hắn tiến hành cũng rất bí mật. Mặc dù sau đó chuyện này không thành công như dự tính, người thi hành cũng đã bị diệt khẩu, làm thế nào mà Hoắc Viễn Hành biết chuyện này liên quan đến hắn và Tứ hoàng tử? Không không không, thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được, có người làm thì sẽ có người biết, cho nên Hoắc Viễn Hành thế nào cũng sẽ cũng biết.
Sắc mặt Hoắc Viễn Hành tối sầm, ánh mắt lạnh đến thấu xương, mặt nạ bên trái hướng về phía cửa sổ, ánh nắng bên ngoài xuyên qua song cửa chiếu đến mặt nạ bằng bạc sáng lên đỏ rực, như nhiễm lên một tầng máu, lạnh lùng xen lẫn kinh khủng, không khác gì máu của yêu thú.
Hoắc Viễn Thành trong lòng vô cùng căng thẳng ngồi trên ghế, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-dien-tuong-quan-sung-kieu-nuong/3547116/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.