Chương trước
Chương sau
“Ô…” Thân thể nóng rực tựa hồ dần dần mát mẻ trở lại, nhưng cơ thể dán trên người mình lại vô cùng lạnh băng, khiến hắn không tự chủ dựa vào, truyền đi nhiệt đột của mình…

“Ngọc Hàm! Ngươi tỉnh rồi!” Ngao Triệu vui mừng kéo hai tay Quân Ngọc Hàm về phía mình, hút máu độc trên lưng Quân Ngọc Hàm ra, cho đến khi màu máu biến thành đỏ trở lại, y lúc này xé y phục của mình thật cẩn thận giúp Quân Ngọc Hàm băng bó kỹ vết thương, rồi cứ như vậy vẫn vuốt ve Quân Ngọc Hàm, không để ý đến cảm giác váng đầu hoa mắt càng lúc càng nghiêm trọng của mình, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Quân Ngọc Hàm tỉnh lại!

Vẫy vẫy cơn choáng đầu, Quân Ngọc Hàm định thần nhìn Ngao Triệu, mới phát hiện sắc mặt Ngao Triệu càng tái nhợt hơn cả mình, đôi môi phát tím gần thành màu đen, mà bàn tay cầm lấy tay của mình lại càng lạnh băng đến dọa gười, hắn lập tức chống người dậy, cẩn thận kiểm tra cho Ngao Triệu, quan tâm hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì rồi!”

“Ta không sao…” Ngao Triệu suy yếu cười nói, nhưng thân thể nghiêng ngả ngã xuống gục lên người Quân Ngọc Hàm – vốn không tốt hơn y chút nào. Quân Ngọc Hàm cuống quýt đỡ lấy y, bất chấp bản thân, mạnh mẽ vận khí không ngừng truyền linh khí trong người mình vào trong cơ thể Ngao Triệu! Đè nén máu tanh không ngừng quay cuồng dâng lên trong lồng ngực, biết rõ nếu cứ cưỡng ép cố gắng dồn xuống, bản thân rất có thể sẽ đi đời, nhưng lúc này sao còn có thể quan tâm được nhiều như vậy! Vui mừng nhận thấy thân thể dưới cánh tay mình bắt đầu dần dần có sức sống, trên khuôn mặt trắng thuần của hắn không khỏi hòa tan một nụ cười yên tâm.

Linh khí ấm áp sung nhập khắp người, Ngao Triệu cuối cùng kéo dài được hơi thở, cảm giác được Quân Ngọc Hàm không biết sống chết cố đưa linh khí vào người mình, y cuống quýt hất bàn tay đang đặt trên bụng mình ra, tên đạo sĩ ngu ngốc này lúc trước mất nhiều máu như vậy lại trúng độc, giờ thì còn truyền lượng lớn linh lực cho mình, rõ ràng là không muốn sống nữa mà! “Ngu xuẩn! Ngươi không muốn sống nữa chắc!”

Quân Ngọc Hàm không nói gì nhìn Ngao Triệu, nhìn dung nhan tái nhợt của Ngao Triệu và cả khuôn mặt ảnh ngược của mình không đẹp hơn y bao nhiêu trong đôi mắt kia, hắn không khỏi buồn cười, ôm lấy người Ngao Triệu, cười nói: “Hai người chúng ta đều là lũ ngốc không muốn sống! Ngươi cũng không khá hơn ta bao nhiêu!”

Thân thể hư nhược khó mà sử dụng được thêm sức lực, Quân Ngọc Hàm vô lực gục bên cạnh Ngao Triệu, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Ngao Triệu, ngón tay run run xoa lên làn da trở nên khô ráp của y, ngón tay qua lại dạo chơi, nếu như có thể vĩnh viễn nhìn kỹ Ngao Triệu thế này, cũng là sự may mắn của nhân sinh rồi!

Thân thể Ngao Triệu cũng trống rỗng không muốn nhúc nhích, y xoay đầu lại, cùng Quân Ngọc Hàm bốn mắt nhìn nhau, xung quanh là cái gì đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Quân Ngọc Hàm hiện tại đang nằm bên cạnh mình, xúc cảm của ngón tay lạnh như băng, nhưng lại chân thật đến nỗi khiến y không khỏi cảm động, thậm chí gần như xúc động phiền muộn muốn khóc lên. “Ngọc Hàm…”

“Ừ?” Quân Ngọc Hàm mỉm cười đáp lại, ngầm chứa nhàn nhạt sủng nịch, phảng phất như cả hai chỉ là một đôi tình lữ bình thường, khiến Ngao Triệu rốt cuộc hỏi ra nghi vấn chôn sâu dưới đáy lòng suốt thời gian dài: “Ngọc Hàm… Tình cảm ngươi đối với ta đến tột cùng là như thế nào?”

Cảm giác thân thể dưới bàn tay mình hơi cứng ngắc lại, hắn nhắm hai mắt xoay đầu đi, không chút tiêu cự mờ mịt nhìn về phương xa, chậm rãi nói: “Ta từ nhỏ đã lớn lên trên Thái Hư sơn, ý niệm duy nhất trong đầu chính là tu đạo thành tiên, sau khi mười bốn tuổi xuống núi ta cũng chỉ nghĩ đến chuyện hành thiện trừ ác hỗ trợ cho tu hành, tâm vô bàng trụ(1),lúc trước khi đánh cuộc với ngươi xông vào đại họa, ta cũng chỉ là muốn lập công chuộc tội… Cho đến sau khi cùng ngươi ở trên núi Lôi Công có… có loại quan hệ này, rồi lại có hài tử, ta liền bất tri bất giác bận tâm đến ngươi, chăm sóc ngươi và hài tử chính là trách nhiệm nghĩa vô phản cố(2) của ta, cũng là trách nhiệm nặng nề không thể chối từ…”

(1) vô bàng trụ = không chuyên tâm => tâm vô bàn trụ = rất chuyên tâm (????)

(2) đạo nghĩa không cho phép chùn bước

“Tội là ta phạm phải, không liên quan đến ngươi…” Ngao Triệu thấy Quân Ngọc Hàm không gật bừa quay đầu lại nhìn mình, y khẽ thở dài, thành thực mà nói, “Không phải là ta tức giận mà nói, từng câu đều là lời thật lòng của ta, trước kia mặc dù trong lòng ta cũng hối tiếc, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã cẩn thận tự cân nhắc, ngươi cũng chỉ là một phàm nhân, ngay cả khi có thể thấy được Thiên cơ thì thế nào đây? Phạm tội chính là ta, cũng là ta quá mức ích kỷ dám kéo ngươi xuống nước, mà chuyện cho đến bây giờ, ngươi vì ta làm nhiều như vậy, ta sao lại nhẫn tâm để ngươi vong mệnh thiên nhai chung với ta, thậm chí là uổng cho tính mệnh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.