Chương trước
Chương sau
Huyễn Trần Tử phồng mắt bạo ngươi trừng nhìn Thiên Đế, trong đôi mắt kia sự căm hận và không cam lòng nhất thanh nhị sở, chỉ hận khối thân thể không còn dùng được này hoàn toàn bất động, chỉ có thể mặc người chém giết!

Máu độc trong mắt đã qua, Thiên Đế chậm rãi mở mắt, rõ rệt nhìn thấy sát ý cùng hận ý trong mắt Huyễn Trần Tử, trên mặt hiện lên một nét cười lạnh, vô tình giương quang đao lên, ngay sát na rơi xuống, thình lình một thanh trường kiếm lượn vòng đâm trúng quang đao kia. Thiên Đế hoảng sợ quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào ở nơi xa đã xuất hiện hai người, chính là Thu Chí Thủy và Sơn Thần!

Thiên Đế híp mắt lại nhìn hắn, bản thân thậm chí ngay cả chuyện bọn họ đến từ lúc nào cũng không biết được, lệ khí trong mắt chợt lóe lên, gương mặt băng hàn trừng nhìn Thu Chí Thủy và Sơn Thần.   

Sơn Thần là địa tiên địa vị không cao đương nhiên không nhận ra được Thiên Đế, song khí thế uy nghiêm kia khiến thân thể khổng lồ của hắn chấn động không nhịn được lui lại sau mấy bước, ánh mắt không dám nhìn thẳng.

Thu Chí Thủy làm bộ như không hề thấy vẻ âm trầm của Thiên Đế, bước lên hành lễ đơn giản mỉm cười nói: “Thật không ngờ Đế Thượng lại vì thiên hạ thương sinh suy nghĩ như vậy, tự mình đến đây trừ ma đầu kia. Thế nhưng ma đầu kia suy cho cùng cũng từng là đồng môn của ta, sư phụ ta thật hy vọng có thể tự mình nghiêm trị ma đầu này, mong rằng Đế Thượng thành toàn.”

Thiên Đế âm lạnh cười, đây là lấy Hư Vô Tôn Giả ra dọa mình sao? Thu Chí Thủy này thật đúng là càng ngày càng không đặt mình vào mắt mà! Lần trước y cảm nhận được người đó hư không tiêu thất đích thị là cái tên đạo sĩ thúi thích xía vào chuyện người khác Thu Chí Thủy này ở trong đó giở trò, hôm nay hắn xuất hiện ở đây, y lại càng cảm thấy đúng là hắn ngầm đối đầu với mình, chỉ là y hiện giờ quả thật không nên vạch trần ngay trước mặt Thu Chí Thủy, y lạnh lùng mở miệng nói: “Được, trẫm nể mặt Hư Vô Tôn Giả, có điều ngay cả Hư Vô Tồn Giả cũng không thể bao che cho đồ đệ của mình.”

“Đây là đương nhiên, sư phụ ta sớm đã căm hận y vạn phần, quyết sẽ không lưu nửa phần tình cảm.” Thu Chí Thủy cười hì hì nói, vị sư phụ kia hành tung bất định lại không thích quản việc, ban đầu cũng chỉ đuổi Huyễn Trần Tử ra khỏi sư môn, giờ thì càng chắc chắn sẽ không quản mấy chuyện nhàn rỗi rồi, chỉ là từ ngữ thể hiện vẫn phải cần.

“Thế thì tốt, vậy trẫm sẽ giao ma đầu cho ngươi.” Thiên Đế lạnh lùng thoáng nhìn qua Huyễn Trần Tử không nhúc nhích nằm trên mặt đất, tạm thời tha cho tính mạng của y, với bộ dạng bây giờ của y nhất thời bán hội cũng khó gây ra rắc rối gì được, ngay cả khi có Thu Chí Thủy hỗ trợ, y không tin Thu Chí Thủy sẽ công khai đối lập với mình, chỉ cần giải quyết xong Ngao Triệu và người đó, thì y không còn gì để cố kỵ nữa rồi, lúc này cứ cho bọn họ hả hê đi!

Chế trụ cơn giận dồn nén trong lòng, Thiên Đế xoay người rời đi, bóng dáng màu vàng thoáng chốc đã biết mất ngay trước mặt bọn họ.

“Ngươi… Ngươi nói mới vừa rồi là Thiên Đế ư?!” Sơn Thần trừng Thu Chí Thủy, thấy đối phương gật đầu, vẻ mặt của hắn càng hoảng sợ hơn, nửa tin nửa ngờ vốn có đối với Thu Chí Thủy lập tức biến thành ngưỡng mộ, thật sự không ngờ được Thu Chí Thủy lại rất quen thuộc với Thiên Đế đến vậy, mà Thiên Đế tựa hồ cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi. Mà Thiên Đế cũng muốn diệt trừ Huyễn Trần Tử, xem ra quả thật là hắn lúc đầu bị Huyễn Trần Tử lừa gạt, cừu nhân của hắn quả nhiên là Huyễn Trần Tử! Hắn phải báo thù cho thê nhi của mình!

“Ngươi ─ ngươi chẳng những giết thê nhi ta mà còn lừa gạt ta! Ta đây phải tính sổ với ngươi!” Giơ nắm đấm lên sắp sửa đánh tới Huyễn Trần Tử đang hấp hối nhưng lập tức lại bị Thu Chí Thủy ngăn lại, hắn mở to mắt trừng Thu Chí Thủy, lớn tiếng nói: “Tiên sinh, ban đầu là ta không tốt đã hiểu lầm tiên sinh, đợi đến khi ta giải quyết xong cừu nhân này, nhất định sẽ nhận lỗi với tiên sinh!”    

“Khoan đã, ma đầu kia tuy rằng tội đáng chết vạn lần, nhưng kính xin các hạ nể mặt ta một chút, tạm thời lưu lại tính mạng cho ma đầu này.” Cho dù Huyễn Trần Tử đả thương vô số người tội đáng chết vạn lần, nhưng hắn đã đáp ứng Lâm sẽ lưu lại tính mạng Huyễn Trần Tử, hơn nữa Huyễn Trần Tử bởi vì luyện ma công mà đoạt mạng người, hồn phách của những người đó bị ô nhiễm theo Huyễn Trần Tử nên không thể siêu sinh, cần làm cho Huyễn Trần Tử tinh lọc thả ra hồn phách của những người này mới được.

“Tại sao!” Sơn Thần nghi ngờ trừng Thu Chí Thủy, cả giận nói, “Hay là đúng như lời Đế Thượng nói, ngươi và ma đầu kia vốn là đồng môn, ngươi có tâm che chở cho y!”

Thu Chí Thủy than thở lắc đầu, đầu óc của vị Sơn Thần này thật đúng là đơn giản! “Không phải vậy, ta cũng là suy nghĩ cho thê nhi đã chết của ngươi thôi, người bị y giết giống như linh hồn bị ma giết không được an bình, cần lưu lại ma đầu kia để tinh lọc linh hồn của bọn họ, những quỷ hồn này mới có thể được giải thoát khỏi đau đớn.”

“Thì ra là vậy! Là ta hiểu lầm tiên sinh!” Nghe Thu Chí Thủy giải thích, Sơn Thần hiểu rõ gật đầu, rồi ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói, “Là ta lỗ mãng, chỉ là như vậy chẳng phải là tiện nghi cho ma đầu kia sao?”

“Các hạ có điều không biết, cái chết chưa chắc đã là sự trừng phạt độc ác nhất, có đôi khi sống không bằng chết.” Thu Chí Thủy yếu ớt cười, trấn an Sơn Thần, “Nếu các hạ tin ta, thì hãy giao ma đầu kia cho tại hạ xử lý, hơn nữa nơi này hiện giờ bởi vì sát khí của ma đầu kia quá nặng, với thân thể hiện tại của các hạ thật sự không nên ở lâu.”

Dư quang liếc nhìn về phía cái bụng lồi lên của Sơn Thần, một là vì suy nghĩ cho Sơn Thần, hai là để đuổi Sơn Thần đi, trong chuyện này quá mức phức tạo còn liên quan đến Thiên giới, hắn vốn không muốn quản nhiều, nếu không phải hắn từng đáp ứng Lâm lại có nghĩa tình đồng môn với Huyễn Trần Tử, chuyện tranh hồn thủy (1) này hắn đành phải tranh thôi.

(1) hồn thủy: nước đục (dịch cả cụm là giao du với kẻ xấu)

Trên khuôn mặt màu xanh của Sơn Thần có thêm vài sắc đỏ, sát khí nơi này quả thật khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu, chỉ là chuyện bên này đã giải quyết được rồi, còn một chuyện khác của mình thì… Nặng nề thở dài một hơi, phải giải quyết chung quy vẫn phải giải quyết… Thôi! Bất kể là gì cũng là lỗi ở mình trước, dù sao phải đối mặt thì dứt khoát đối mặt đi! Mặc dù không thể tự tay mình đâm cừu nhân, trong lòng cũng có đáng tiếc, nhưng Thu Chí Thủy này thoạt nhìn thật sự rất giỏi, mà ma đầu kia tựa hồ cũng không còn mấy hơi thở nữa, hắn cứ giao ma đầu kia cho Thu Chí Thủy vậy! “Tạ ơn tiên sinh, vậy thì chúng ta từ biệt tại đây, sau này sẽ gặp lại!     

Dõi mắt tiễn bước Sơn Thần, Thu Chí Thủy đi về phía Huyễn Trần Tử vẫn nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, thở dài một tiếng gọi: “Sư đệ…”

Tuy được cứu một mạng, thế nhưng Huyễn Trần Tử vẫn như trước trợn mắt nhìn lại, y mới không tin Thu Chí Thủy lại tốt bụng như vậy! Hắn nhất định là có tính toán khác! Hắn đừng hòng mong là mình sẽ cảm kích hắn, đợi sau này tốt hơn, ma công đại thành nhất định phải khiến tất cả những người này chết không tử tế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.