Chương trước
Chương sau
Thủy Đức Tinh Quân không nói hai lời, vận khởi Thủy Bích Châu trong tay, liền thấy từ bên trong trào ra mấy cột nước rồi hóa thành băng kiếm nhất tề bắn tới. Ngao Triệu đẩy Quy Thừa tướng ra, còn mình thì chật vật xoay người, miễn cưỡng tránh thoát. Y cũng không mở miệng nói gì, hai tay hợp lại, Thanh Long Thủy Kiếm chợt lóe hiện lên, hóa thành mấy con thủy long, sinh sinh chặn băng kiếm lại.

Hai người đánh nhau, phép thuật đều thuộc tính thủy, nếu muốn thắng thì phải xem pháp lực của ai mạnh hơn. Bàn về địa vị ở Thiên giới tất nhiên Thủy Đức Tinh Quân cao hơn Ngao Triệu nhiều, hắn đương nhiên có chút xem thường Ngao Triệu, không hề dốc hết toàn lực. Ngao Triệu không dám xem thường, cơ thể y không còn so được với trước, cũng không thể kiên trì trong thời gian dài, cần phải mau chóng sớm giải quyết Thủy Đức Tinh Quân mới được, mặc dù y cũng không dám chắc có thể thắng hay không.

Hắn cau mày thoáng nhìn qua vết thương không nhẹ của mình, không ngờ rằng phép thuật của Ngao Triệu lại cao như vậy. Nhớ đến y có huyết thống của Ứng Long, cũng là mình coi thường y, hắn liền toàn tâm toàn ý đối phó, Bích Thủy Châu đột nhiên hóa thành một dải nước thật dài, xoay tròn cuộn lên, không ngừng vây quanh lấy Ngao Triệu.

Ngao Triệu kinh hãi trừng mắt nhìn dải nước càng lúc càng siết chặt lại, ngay cả Thanh Long Thủy Kiếm trong tay cũng không cách nào chém đứt được! Dải nước bao vây thật chặt lấy y, dường như có vô số đôi tay bằng nước từng chút từng chút bóp lấy, siết cả thân thể của y đến sắp không thở nổi, y càng dãy dụa dải nước kia ngược lại càng siết chặt! Không khí xung quanh y càng lúc càng ít, hô hấp càng lúc càng khó khăn, lượng không khí không còn nhiều lắm trong phổi không ngừng bị ép ra ngoài…

“Vương thượng!” Quy Thừa tướng thấy Ngao Triệu dần chống đỡ hết nổi, trong lòng vạn phần lo lắng, thân thể già cỗi dùng kình lực đâm vào Thủy Đức Tinh Quân, mà Thủy Đức Tinh Quân chỉ búng một ngón tay liền hất ông văng ra, ông nằm trên đất khó khăn đứng dậy. “Vương thượng ─”

Dải nước càng lúc càng trói chặt, thân thể của Ngao Triệu sắp sửa méo mó đi, bụng lại càng bị đè ép nghiêm trọng, Long Châu trong cơ thể cũng bị thu hẹp không gian sinh tồn của mình, không thoải mái mà kháng nghị.

Không được! Y quyết không thể vào lúc hài tử còn chưa sinh ra đã bị bắt về được! Ngao Triệu ngay khi ý thức bắt đầu trở nên hư vô đột ngột giật mình tỉnh lại, một luồng khí ấm áp từ trong đan điền sinh ra, y hung hăng cắn răng, vài luồng hào quang từ trong cơ thể của y phát ra, chợt đánh văng dải nước, y không chống đỡ được nữa quỳ rạp xuống đất, không ngừng thở dốc, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, cầm lấy Thanh Long Thủy Kiếm.

“Thật không ngờ rằng ngươi lại ngoan cố như vậy.” Thủy Đức Tinh Quân hoảng sợ thu hồi Bích Thủy Châu, lông mày khẽ chau lạnh lẽo nói, chỉ là trong lời nói nhưng có một chút sự bội phục Ngao Triệu, hắn ban đầu xem y chỉ là một con dâm long, nhưng vẫn có chút thực lực, vẻ thấy chết mà không sờn này lại khiến hắn sinh lòng kính nể, chỉ tiếc hắn không hề mềm lòng, muốn trách chỉ có thể trách y ban đầu quá mức ngu muội phạm vào Thiên điều, chết cũng là đáng đời!

Tiếp tục vận khởi Bích Thủy Châu trong tay, thủy châu lập tức huyễn biến ra càng nhiều dải nước, từ bốn phương tám hướng không một chút khe hở đánh úp về phía Ngao Triệu.

Mới vừa rồi đánh văng một dải nước đã dùng hết toàn lực rồi, Ngao Triệu thô suyễn nửa quỳ trên mặt đất, mắt thấy dải nước sắp sửa quấn lên lại, y nhưng không còn chút sức lực chống đỡ nào, bất giác đặt tay lên che bụng. Làm sao đây? Y nên làm sao đây! Ngọc Hàm ─

“Ngao Triệu! Ngươi không sao chứ!” Quân Ngọc Hàm lo lắng lao đến đỡ Ngao Triệu dậy, bàn tay nâng lên lập tức cảm giác được y cả người đổ mồ hôi, thấy y cắn chặt răng lại, muốn một mực chống đỡ, không khỏi thêm một trận đau lòng. Rồng ngốc này! Nếu không phải hắn kịp thời chạy đến, y sợ là đã xảy ra chuyện rồi! Hơn một tháng này, hắn tìm kiếm Ngao Triệu khắp nơi, chỉ là lượng linh lực khổng lồ phóng thích ra hắn hoàn toàn không thể điều khiển được, lúc linh lúc mất linh, lần cuối cùng này thật vất vả mới có thể điều khống chế, dò xét ra được Ngao Triệu ở nơi này liền vội vã chạy tới, không ngờ rằng khi đuổi đến đã là cục diện mạo hiểm như thế này!

“Có thêm một trợ thủ sao? Thật đúng là lợi hại, trong lúc thân mang trọng tội thế mà cũng có thể câu dẫn được người khác sao!” Thủy Đức Tinh Quân đứng vững lại, cười lạnh nhìn Quân Ngọc Hàm, “Ta xem ngươi cũng là người tu đạo, một thân linh lực này ngày sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, vinh đăng tiên ban, đừng vì tội long này mà tự hủy tiền cảnh.”

Quân Ngọc Hàm không thèm nghe lời của hắn, bảo vệ đem mình che chở trước Ngao Triệu, căm giận nhìn hắn, khiến cho hắn cười càng lạnh hơn, hay cho một kẻ ái mộ khăng khăng nhất mực! Hắn đã hảo tâm khuyên bảo mà không nghe, như vậy thì đừng trách hắn không khách khí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.