Chương trước
Chương sau
Huyễn Trần Tử chợt niệm một câu chú, không khí đột nhiên chấn động, bàn tay của Sơn Thần bị dao động tê dại thoáng buông lỏng Huyễn Trần Tử ra, nhưng hắn rất nhanh chóng lại tụ lực lại mà hướng về phía Huyễn Trần Tử. Thân thể của Huyễn Trần Tử chợt lóe, tránh thoát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Không phải là ta giết thê nhi của ngươi, ta cũng đang muốn đuổi theo người đó, lại không ngờ rằng bị ngươi cứ quấn lấy, hiện giờ thủ phạm chân chính đã chạy mất rồi!”

Trong lòng Huyễn Trần Tử nảy sinh ra một kế thoát khỏi Sơn Thần. Cũng không phải là y không đánh lại được Sơn Thần, tuy Sơn Thần nhất thân man lực, nhưng thần lực không tính là mạnh, y muốn đối phó với hắn cũng không phải là việc khó. Chỉ là tộc Sơn Thần này trải rộng khắp nơi, giữa các Sơn Thần mặc dù ít qua lại nhưng vẫn là thông đồng nhất khí, đắc tội với một tên thì không nghi ngờ gì đắc tội với toàn tộc của hắn, chẳng bằng thử xem có thể lợi dụng được gia khỏa nhìn có vẻ không khôn khéo này hay không.

“Nơi này trừ ngươi ra còn có người nào nữa!” Sơn Thần cả giận nói, nơi này ngoại trừ Huyễn Trần Tử thì không còn người thứ hai, không phải là y giết, thì là ai giết chứ?

Trong chiếc gương, Thu Chí Thủy không chỉ một chưởng giết chết phụ nhân mà còn móc ra trái tim của hài tử. Thấy vậy Sơn Thần liền gầm lên giận dữ, vung quả đấm lên đánh về phía chiếc gương, lập tức khiến cho chiếc gương biến mất trong không khí.

Sơn Thần quát: “Tên đạo sĩ kia là ai! Ta muốn giết chết hắn!”

Huyễn Trần Tử giả mù sa mưa thở dài nói: “Đạo sĩ kia là sư huynh đồng môn của ta Thu Chí Thủy, hắn tâm thuật bất chính chuyên luyện oai môn tà đạo, thích ăn trái tim của hài đồng, thực không may, tôn phu nhân nhưng lại gặp phải tên sư huynh đại ma đầu này của ta! Ta tuy có lòng ngăn cản, nhưng lại đến muộn một bước.”

“Thu Chí Thủy? Thu Chí Thủy! Ta phải trả mối thù này!” Sơn Thần mãn nhãn thông hồng, bắt lấy Huyễn Trần Tử mạnh mẽ lay động y nói, “Thu Chí Thủy kia đang ở đâu?!”

“Hắn hành tung bất định, hiện giờ đi về phía đông.” Huyễn Trần Tử còn chưa nói xong, liền thấy Sơn Thần kia phi nước đại nhằm hướng đông mà đi. Hắn nhìn theo bóng lưng của Sơn Thần lạnh lùng cười một tiếng, Sơn Thần này quả nhiên ngu dốt hệt như trong truyền thuyết. Có điều vừa lúc cả ngày nay y đang lo lắng đề phòng bị Thu Chí Thủy đuổi theo bắt về, vừa lúc lợi dụng tên Sơn Thần này ngăn cản một hồi! Y xoay người nhìn về phương hướng lúc nãy Quân Ngọc Hàm biến mất, y hiện tại nên tiện thể bắt Quân Ngọc Hàm trở về, thế nhưng y cũng muốn xem thử rốt cuộc là loại người nào lại có thể khiến cho Quân Ngọc Hàm mà chính y nuôi lớn sạch sẽ tâm như chỉ thủy phải thất thần lạc phách như vậy!

***

Nói đến Quân Ngọc Hàm một đường tật tẩu, lộ trình bảy ngày bị hắn rút lại hơn phân nửa, hắn chạy hết ba ngày đường, cuối cùng chạy đến sơn cốc nơi Ngao Triệu đang ở. Chỉ là trong sơn cốc kia tĩnh lặng không một tiếng động, cũng không thấy Ngao Triệu, trong lòng hắn bối rối, liên tục hét lớn: “Ngao Triệu ── Ngao Triệu ── ngươi đang ở đâu ──”

“Ngao Triệu!” Quân Ngọc Hàm chỉ thấy cơ thể trầm nặng của Ngao Triệu nhưng vừa ngã xuống trong lòng mình, khiến trái tim của hắn cũng bị đè ép xuống. Hắn nhanh chóng xông lên, một phen đỡ lấy Ngao Triệu, mới phát hiện toàn thân y lạnh băng đến dọa người, rõ ràng đã biến ảo thành người, nhưng vảy rồng trên cơ thể còn chưa biến mất, như ẩn như hiện, chứng minh thân thể y đã suy yếu đến cực điểm.

Ngao Triệu đã thần chí không rõ, trong ba trăm ngày đầu tiên nam tử Long tộc dưỡng thai là quan trọng nhất. Trong ba trăm ngày này long thai trong bụng nếu không được tinh nguyên của một vị phụ thân khác tiếp viện, sẽ khiến cho tinh khí của mẫu thể tổn hại rất lớn, chẳng những thai nhi khó giữ được mà ngay cả mẫu thể cũng ngập ngập nguy cơ! Y không phải là không biết đạo lý này, thế nhưng lại không muốn xuống nước đi cầu Quân Ngọc Hàm, vốn định ỷ vào linh lực thâm hậu của bản thân mà miễn cưỡng chống đỡ, chỉ cần qua ba trăm ngày thai nhi ổn định, nhu cầu tinh khí đối với sinh phụ không còn lớn như vậy nữa, y đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp khác. Nhưng lúc này chỉ mới hơn mười ngày, y đã cảm thấy tinh khí trong cơ thể mình đã sắp hao mòn hết, Long Châu ở trong người chạy tán loạn, khiến cho y khí huyết nghịch lưu hồn thân phát lạnh, bị bức phải hiện ra long thân!

Mới vừa rồi trong mơ hồ tựa như nghe thấy tiếng hét gọi của Quân Ngọc Hàm, y và hài tử được cứu rồi! Trong lòng y run lên, đã sớm quên đi cơn giận của mình đối với hắn, lập tức dốc hết toàn lực hóa thành nhân hình, chỉ là riêng việc này đã hao tốn hết thể lực của y, thân thể không cách nào chống đỡ liền ngã xuống.

“Ngao Triệu! Ngao Triệu! Ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi mau tỉnh lại đi!” Quân Ngọc Hàm bị Ngao Triệu làm cho sợ đến lục thần vô chủ(1),hoàn toàn không biết phải làm thế nào, trong lòng vừa là xót xa vừa là hối hận! Hắn thật hận chết bản thân mình! Sao lại có thể lỗ mãng ích kỷ như vậy, hoàn toàn không để ý đến an nguy của Ngao Triệu  liền rời đi, chỉ cần nghĩ đến việc cùng y vĩnh sinh không gặp lại, nếu Ngao Triệu chết đi…

(1) lục thần vô chủ = hoang mang lo sợ

Không! Sẽ không! Ngao Triệu sẽ không chết! Quân Ngọc Hàm chỉ cảm thấy máu trong người mình đều bị rút sạch, sắc mặt vậy mà so với Ngao Triệu còn tái nhợt hơn mấy phần, hai tay siết thật chặt lấy thân thể của Ngao Triệu, thậm chí dùng tất cả linh lực cúi đầu hôn lên môi của Ngao Triệu, không ngừng truyền linh khí của mình cho Ngao Triệu. Hắn bất chấp mọi thứ, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, đó chính là hắn không thể để cho Ngao Triệu chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.