Người tộc trưởng này rất đỗi cảm kích, giữ chặt Quân Ngọc Hàm nói: “Ân công! Nếu như không chê, xin hãy trú lại nhà ta, nhất định ta sẽ hảo sinh cung dưỡng!”
Quân Ngọc Hàm cười nói: “Lão nhân gia khách khí rồi, chúng ta còn có việc gấp cần phải lên đường, không thể ở lâu, vẫn là nên từ biệt thôi.”
“Các ân công muốn đi sao?” Tộc trưởng Miêu tộc có hơi giật mình, lập tức mở miệng níu giữ nói, “Thế nào cũng nên ở thêm mấy ngày nữa chứ, hay là nơi của chúng ta nhỏ, ân công xem không thuận mắt?”
“Lão nhân gia sao lại nói như vậy? Thực sự là chúng ta có chuyện quan trọng, không thể lưu lại được!” Quân Ngọc Hàm lúc nói chuyện nhìn Ngao Triệu ở một bên im lặng không lên tiếng, vừa len lén liếc nhìn bụng của y.
Quân Ngọc Hàm lúc này xem lời của Ngao Triệu như là thánh chỉ, cuống quýt quay đầu lại muốn nói lời cáo biệt với tộc trưởng Miêu tộc, nói: “Lão nhân gia, thực sự là không được đâu, hiện giờ sắc trời đã tối, chúng ta còn phải lên đường, không nhiều lời nữa, hữu duyên thì có thể sẽ gặp lại.”
Tộc trưởng Miêu tộc đánh giá bọn họ, thấy bọn họ quả thật sốt ruột muốn đi, đương nhiên ngượng ngùng không giữ họ lại thêm nữa, vội vàng nói lời từ biệt với hai người bọn họ, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, hai người càng lúc càng xa rồi biến mất trong tầm mắt của họ.
Chúng người Miêu đang định trở về nơi của riêng mình, thình lình nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-di-tap-dam-he-liet-de-nhi-thoai-long-quyet/2628642/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.