Ngao Triệu giờ phút này nghiễm nhiên đã hoán đổi thành một hồn phách khác, y mỉm cười nhìn Quân Ngọc Hàm đang tràn đầy nghi ngờ, cất giọng: “Ta là Ứng Long, chẳng qua là đem một phách của bản thân đánh vào bên trong linh ngọc, nhân tiện chờ đợi một ngày nào đó đến gặp Xi Vưu.”
Y nói xong quay đầu nhìn Xi Vưu, đám sương đen kia nhưng lại xuy cười một tiếng, cái miệng to như bồn máu càng mở rộng hơn, cõi lòng lấp đầy cừu hận nói: “Hừ! Ngươi hại ta đến thế này, còn mặt mũi nào gặp ta!”
Ngao Triệu – hiện giờ chính là Ứng Long – thở dài một hơi, hòa nhã nói: “Xi Vưu, ngươi không thể nghe một lời của ta sao? Hôm nay ta và ngươi cũng chỉ còn lại một luồng hồn phách này, còn cái gì để mà tranh giành nữa chứ?”
Xi Vưu tinh tế nhìn ánh mắt của y, trong lòng nhưng sinh giãy dụa, thế nhưng nhớ lại chuyện cũ trước kia, hắn lại sinh hận ý, cả giận nói: “Ngươi bây giờ cũng chỉ là muốn ta bỏ qua cho tên tiểu bạch kiểm này thôi! Hừ! Đừng hòng dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta! Ngươi lừa ta lừa còn chưa đủ thê thảm hay sao!”
Mà Xi Vưu thấy Ứng Long khắp nơi che chắn cho Quân Ngọc Hàm, công kích càng thêm dày đặc, ra chiêu càng ngoan hiểm, nhiều chiêu trí mạng, đến cả Ứng Long ứng phó cũng bắt đầu cật lực, điều này khiến Quân Ngọc Hàm sinh lòng nghi ngờ. Theo như lời nói lúc nãy của Ngao Triệu và lời mới vừa rồi của Xi Vưu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-di-tap-dam-he-liet-de-nhi-thoai-long-quyet/2628631/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.