Phượng Thiên Tuyết coi khinh vị chưởng quầy xa lạ này, nhưng thật ra không thèm để ý, nhẹ bước tới phía trước hắn.
“Chưởng quầy, xin hỏi Bạch Phó Đường chủ có ở đây không?”.
“Hả, ngươi là ai? Một nha đầu nho nhỏ, dám yêu cầu gặp Phó Đường chủ của chúng ta sao?”.
Chưởng quầy kia hừ lạnh một tiếng, nhìn Phượng Thiên Tuyết từ trên xuống dưới.
Trong mắt hắn, Phượng Thiên Tuyết chẳng qua là một thiếu nữ bình thường, chất lượng y phục cũng hạ đẳng, không phải là thiên kim nhà giàu.
“Làm phiền chưởng quầy thông báo một tiếng, nói là Thiên đến không gặp.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.
Thế giới lớn như vậy, nơi nào cũng có chó.
Mắt chó xem thường người là bình thường, ngược lại nàng không để trong lòng, chỉ cần đối phương không tổn hại ích lợi của nàng là được.
“Thiên Bạch? Trong Kinh thành không có nhà giàu họ Thiên đi? Không biết ngượng, Bạch Phó Đường chủ của chúng ta không phải chó mèo nào cũng có thể gặp!”. Chưởng quầy hếch mũi lên trời nói.
Mày Phượng Thiên Tuyết nhăn lại, cười lạnh nói: “Xem ra Thiên Bạch muốn gặp mặt Bạch Đường chủ không dễ!”.
“Biết thì tốt, cút!”. Chưởng quầy thấy Phượng Thiên Tuyết không phải tới mua thuốc, liền lạnh mặt quát.
“Ừm, Vĩnh Xuân Đường như vậy lại có chưởng quầy thế này?”.
Phượng Thiên Tuyết tự nhiên không rời đi, sao nàng lại để mình đi tay không một chuyến?
“Làm càn, tiện nha đầu này, cũng dám bất kính đối với lão phu? Tiểu nhị, đá nàng ra khỏi Vĩnh Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-doc-phi-dai-ty-phe-vat-nghich-thien/2001369/chuong-33-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.